Khi Chu Đông Dã trở lại bệnh viện, Hàn Lương đã tỉnh, có điều vẫn khá yếu ớt, đang nói chuyện với Đỗ Lộc bên cạnh. Chu Đông Dã đứng ngoài cửa nhìn thấy tình cảnh vui vẻ hòa thuận này, trầm mặc trong chốc lát rồi xoay người ra ngoài, hỏi bác sĩ về tình trạng của cô. Bác sĩ nói cảm lạnh dẫn tới sốt cao, vì đưa đến khám đúng lúc nên không có vấn đề gì, truyền dịch xong có thể về nhà nghỉ ngơi.
Chu Đông Dã cảm ơn bác sĩ, chậm rãi trở về phòng bệnh. Hàn Lương thấy anh liền nở nụ cười, nói: “Hôm nay cám ơn Chu tiên sinh, nghe Tiểu Hữu nói anh đã đưa tôi đến bệnh viện, làm phiền anh quá.”
Chu Đông Dã nghe vậy, im lặng gật đầu, không nói lời nào bước tới đỡ Hàn Lương ngồi dậy, mở bàn tự động trên giường bệnh, lấy cặp lồng giữ ấm ra, là cháo trắng anh tự nấu và hai cái bánh bao chay nhà cụ Lục. Đưa tất cả cho Hàn Lương xong, rầu rĩ nói: “Tranh thủ đang nóng thì ăn đi. Cô đang ốm nên tôi không mua bánh bao nhân thịt.”
Hàn Lương chìn chằm chằm biểu tình nghiêm túc nhưng mang vẻ hờn dỗi của Chu Đông Dã, làm này làm nọ mà lại tỏ vẻ không thèm quan tâm đến người ta, hơi buồn cười. Nhận bánh bao và cháo, nhìn Chu Đông Dã, đã nửa tháng không gặp rồi, hình như anh đã hoàn toàn bỏ quên bộ dáng tức giận khách khí hôm nọ, nay còn trưng ra biểu tình con trai cưng để xuất hiện, ha ha, thật đúng là thay đổi thất thường, rất đáng yêu. Tâm tình của Hàn Lương tốt hơn, cô nói: “Chu Đông Dã, cám ơn nha.” Nói xong bắt đầu ăn, cả ngày đã ăn cái gì đâu, cực kỳ đói bụng.
Chu Đông Dã thấy Hàn Lương ăn ngon miệng, còn gọi tên của mình, trong lòng ấm áp, cười cười quay đầu hỏi Đỗ Lộc: “Đỗ tiên sinh, Hàn Hữu tiểu thư đâu?”
Đỗ Lộc thấy hai người nói chuyện với nhau, càng thêm tin lời Hàn Hữu nói. Anh cẩn thận quan sát chàng trai trước mắt, nói thật, chẳng thấy có điểm gì tốt, ngoại trừ bộ dáng coi như khá ổn, còn lại bình thường đến cực điểm. Đỗ Lộc âm thầm chê bai, trưng vẻ mặt tươi cười lên, cố ý thân mật tranh bát cháo, không để ý đến việc Hàn Lương phản đối liền bắt đầu xúc cháo cho cô, đồng thời dùng giọng nói ngọt ngào trả lời: “Chị Lương bảo Tiểu Hữu đi ăn trước rồi, cảm ơn cháo của Chu tiên sinh nhé, xã hội hiện nay khó tìm được hàng xóm nhiệt tình như anh lắm.”
Chu Đông Dã nghe vậy, mặt mũi liền đen xì, hàng xóm?! Tên nhóc này rõ là đang khiêu khích. Chu Đông Dã thản nhiên trả lời: “Đỗ Lộc tiên sinh cũng là hàng xóm cũ của Hàn Lương phải không? Có hàng xóm cũ nhiệt tình như vậy còn không kỳ lạ, tôi chỉ là hàng xóm mới thôi, càng không có gì khó hiểu cả.”
Nói xong, Chu Đông Dã không nhìn biểu tình của Đỗ Lộc, mỉm cười nói với Hàn Lương: “Ăn xong chắc cũng đã truyền hết dịch, lát nữa tôi đưa cô về.”
Hàn Lương gật đầu, vừa định đáp lời đã bị Đỗ Lộc nhét một thìa cháo vào miệng, suýt nữa thì sặc. Cô không khách khí trừng mắt nhìn Đỗ Lộc một cái, cố nuốt xuống để nói: “Tiểu Lộc, em làm gì thế.” Nói xong cầm lấy bát cháo: “Đừng nghịch nữa, không còn sớm, em về trước đi, lát nữa Chu Đông Dã đưa chị về, dù sao chị cũng ở cùng một khu với anh ấy. Em không cần lo lắng đâu.”
Thấy thái độ bất bình của Đỗ Lộc, Hàn Lương nói tiếp: “Những lời chị nói sáng nay, chắc em không quên nhanh thế chứ hả? Gọi chị là chị Lương thì phải nghe lời.”
Đỗ Lộc bị trừng mắt vẫn không giận, chỉ cười tủm tỉm, đùa giỡn ôm lấy tay Hàn Lương: “Chị Lương, làm sao em quên lời chị nói chứ. Em chỉ sợ chị biết người không biết mặt thôi, hơn nữa, em đã nói là muốn bảo vệ chị, chị cũng đồng ý rồi, chị quên đấy à?”
Chu Đông Dã không thèm để tâm đến lời tuyên bố coi thường này, nghe thấy Hàn Lương nói đỡ cho anh, trong lòng không nhịn được cao hứng, cứ mặc cho Đỗ Lộc thân mật với Hàn Lương, dù sao Hàn Lương cũng chỉ coi cậu ta là em trai.
“Không quên, nhưng bảo vệ cũng có giới hạn thôi, nhóc con, nếu em không đi, chị sẽ đá em ra đấy!” Hàn Lương rất hiểu Đỗ Lộc, lộ ra vẻ đanh đá hồi thiếu niên, lạnh lùng nói.
Đỗ Lộc thấy Hàn Lương có vẻ giận liền thích thú, cười cười rồi làm bộ sợ hãi bỏ chạy, chạy đến cửa phòng bệnh mới nói: “Chu Đông Dã, đêm nay nhớ bảo chị Lương uống thuốc.” Sau đó cao giọng hào hứng chào Hàn Lương: “Chị Lương, em đi trước đây, cũng gọi Hàn Hữu về luôn, ngày mai em sẽ đến ~” Nói xong, người đã đi xa.
Hai người nhìn nhau cười, Chu Đông Dã tiếp nhận công việc đút cháo.
“Gần đây có bận không?” Hàn Lương căn bản không biết nói gì.
“Ừ, dạo này công ty tôi bận hơn trước, nhưng là việc tốt mà. Khi nào thì cô nghỉ đông?” Chu Đông dã cũng câu có câu không nói chuyện phiếm.
“Sắp rồi, hơn nửa tháng nữa.”
“À.” Sao đề tài nói chuyện của hai người lại nhạt thế, chẳng hơn những người xa lạ là bao. Chu Đông Dã không ngờ được chính mình cũng sẽ có lúc vô vị như hiện tại, hơi xấu hổ, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: “Cô có dự định gì vào kỳ nghỉ không?”
“Có, đi du lịch.”
“Cái gì?!” Tay cầm thìa của Chu Đông Dã run rẩy, cả kỳ nghỉ đều không được gặp cô sao? Vội vàng hỏi tiếp: “Định đi bao lâu?”
“Khả năng phải khai giảng mới về, tôi cũng hiếm có dịp đi chơi mà.” Hàn Lương nghĩ đến chuyến đi trước mắt bèn nở nụ cười, tiền tiết kiệm lâu như vậy rốt cuộc cũng đến lúc tiêu. Những lộ trình mình vẽ trên bản đồ thế giới sắp sửa biến thành sự thật, đúng là một cảm giác tuyệt vời.
Chu Đông Dã thấy Hàn Lương cười nói vui vẻ, tâm tình không khỏi sầu não, xem ra chỉ có mình anh là tình nguyện xiêu lòng rồi. Cháo đã ăn xong, thu dọn hết mới hỏi: “Vậy… trong lúc đi chơi cô sẽ gọi điện về cho tôi chứ?”
“Hả… chắc là không thể.” Hàn Lương nghĩ đến giá cước đường dài, đắt quá, cái gì bớt được nên bớt.
Lời này, đối với Chu Đông Dã mà nói, quả thực chính là một cú đấm thật mạnh, anh càng âu sầu nghĩ đến sự thật phũ phàng – tình cảm chỉ đến từ phía anh. Nhìn nhìn túi truyền nước, Chu Đông Dã âm thầm thở dài.
“Nhưng mà, tôi có thể viết email cho anh, chứ cước điện thoại đắt lắm.” Hàn Lương suy nghĩ, nói tiếp.
Nghe vậy, tâm trạng của Chu Đông Dã nảy lên, vừa vui sướng vừa buồn bực, đường dài quốc tế, cô ấy muốn đến tận chỗ nào? Đằng hắng cổ họng, Chu Đông Dã cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Cô định đi du lịch ở đâu?”
“Châu Phi.” Vừa nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Đông Dã, Hàn Lương khoát tay tiếp tục: “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi đến nơi nào hẻo lánh quá đâu, năng lực sinh tồn dã ngoại của tôi không mạnh, cũng không hâm mộ lạc đà cuồng nhiệt. Chỉ dạo quanh Ai Cập, Nam Phi, Morocco, Madagasca thôi, tôi sẽ không vào sâu trong đất liền ở châu Phi, tuy cũng muốn nhìn mấy thảo nguyên lớn lắm, nhưng e rằng thân thể của tôi không chịu được.”
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Hàn Lương biết, cô đã sớm nhét thảo nguyên Serengeti nằm giữa Kenya và Tanzania vào trong lộ trình, nhưng chuyện này tốt nhất không nên nói với người ngoài.
Chu Đông Dã nghe vậy, xem như yên tâm hơn một chút, gọi thầy thuốc rút kim rồi đỡ Hàn Lương về nhà.