Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 57




“Chị Sài à, chị trăm ngàn lần đừng kích động, thật sự em cùng Vệ Hiểu Phong một chút quan hệ cũng không có,.Em thề, là thật đó, không tin chị có thể hỏi Manh Manh. Đúng, hỏi Manh Manh, cô ấy có thể làm chứng cho em.” Ánh mắt Trần Hiểu Kỳ thoáng nhìn thấy Manh Manh cùng Sài Tử Hiên, nước mắt cũng nhanh rơi xuống, vội vàng lại giải thích với Sài Tử Hinh ở phía sau, nước mắt đáng thương nhìn Sài Tử Hinh, khuôn mặt muốn vô tội liền có bao nhiêu vô tội, muốn đáng thương liền có bao nhiêu đáng thương.

Sài Tử Hiên mấy ngày nay đều canh chừng chị của anh, kỳ thật Hồng Cơ còn chưa thực sự rơi vào bước đường cùng, chẳng qua chị anh cho tới nay vẫn luôn kiêu ngạo, tình yêu cùng sự nghiệp đều ở trong tay Vệ Hiểu Phong, nhất thời khó chấp nhận thôi. Hôm nay nhân lúc anh đi ra ngoài mua mấy thứ, chị anh liền chạy đến tìm Vệ Hiểu Phong.

Sài Tử Hiên không muốn chị anh gặp Vệ Hiểu Phong, chị anh càng không bỏ xuống được, chẳng qua giáp mặt nói rõ nhất thời càng đau thêm, không gặp thì tốt hơn. Nguyên nhân anh sốt ruột cũng là sợ chị anh nhất thời không khôn ngoan, làm ra chuyện khó có thể vãn hồi, mấy ngày nay tinh thần trạng thái chị anh không tốt, giấc ngủ buổi tối trừ nhờ rượu ra, Sài Tử Hiên còn phát hiện trong phòng chị anh có thuốc an thần.

Nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ tới chị anh không tìm Vệ Hiểu Phong mà lại uy hiếp Trần Hiểu Kỳ. Việc này không phải vấn đề kinh doanh đơn thuần nữa, đây đã là vi phạm pháp luật rồi.

Sắc mặt Sài Tử Hiên có chút trắng bệch: “Chị, chị buông Hiểu Kỳ ra, việc này đâu có quan hệ gì với cô ấy! Không phải chị muốn tìm Vệ Hiểu Phong sao, anh ấy lập tức sẽ tới, Manh Manh đã gọi điện thoại giục anh ấy rồi, anh ấy đang trên đường tới đây.”

Sài Tử Hinh bỗng nhiên cười vài tiếng, sắc mặt càng có vài phần vặn vẹo: “Anh ấy rốt cục cũng đến đây, tất cả bởi vì cái mạng nhỏ của người anh ta yêu thương thôi…” cúi đầu nói với Trần Hiểu Kỳ một cách hung dữ: “Cô còn nói không có quan hệ gì với anh ấy, không quan hệ sao anh ấy khẩn trương như vậy?” “Thật… thật sự không quan hệ mà!” Trần Hiểu Kỳ khóc nấc, cô còn oan hơn Đậu Nga*, á… Dao trong tay Sài Tử Hinh lại dí sát vài phần, Trần Hiểu Kỳ liền thấy một trận đau đớn.

* Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.

Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền. (nguồn: http://phiem-dam.com/1danhnhan7.htm)

Nhưng mà cô cũng không có thời gian để ý tới điều đó, bởi vì Trần Hiểu Kỳ phát hiện một chuyện càng nguy hiểm hơn. Sài Tử Hinh ôm cô đang không ngừng lui về phía sau, lui thêm vài bước thì cô cũng không kịp kêu đau mà sẽ trực tiếp ngã xuống dưới, đây là tầng ba mươi hai, ngã xuống thì không cần nghĩ, khẳng định chỉ có chết không thể sống.

Trần Hiểu Kỳ cảm thấy chính mình thực sự xui xẻo, sao lại dính vào việc này chứ! Manh Manh nhìn khoảng cách phía sau Sài Tử Hinh cũng hết hồn, nhưng trên mặt cũng không lộ cảm xúc, nháy mắt mấy cái, ngọt ngào cười cười: “Chị Tử Hinh, nếu anh họ em đắc tội với chị, em thay anh ấy tạ lỗi với chị, em có thể cam đoan, anh họ em cùng Hiểu Kỳ thật sự không có quan hệ, anh họ em cũng đã nói với em, người phụ nữ mà anh ấy để ý nhất chính là chị Tử Hinh, thật đó!”

Sài Tử Hinh ngẩn người, cười mỉa mai: “Phương Manh Manh, lời hoa ngôn xảo ngữ của cô chỉ có thể gạt đứa em trai ngốc nghếch của tôi thôi. Cô xem tôi là con ngốc sao, cũng vì cô và con nhỏ kia, Hiểu Phong mới không theo tôi. Hồng Cơ do một tay anh ấy làm suy sụp, dù tôi có chết cũng phải lôi con nhỏ này theo, tôi muốn cho anh ấy biết thế nào là hối hận…”

“Một khi đã như vậy, cô nên lôi tôi chết theo. Ân oán của tôi và cô, Manh Manh và Hiểu Kỳ không hề liên quan.” Giọng nói Vệ Hiểu Phong từ phía sau vang lên, mang theo trầm ổn vốn có, Manh Manh nhìn mồ hôi từ nơi tóc mai thái dương của anh, có thể thấy được trong lòng anh họ cô thực sự sốt ruột.

“Ôi! Vệ Hiểu Phong, cuối cùng anh cũng đến, không tránh tôi nữa sao! Tôi tưởng trong lòng anh chỉ có em gái bảo bối, thì ra còn có con nhỏ đê tiện này.” Nói xong dùng sức túm Trần Hiểu Kỳ, Trần Hiểu Kỳ thét lớn một tiếng, nghiêng đầu nhìn Vệ Hiểu Phong, ánh mắt phức tạp vô cùng, có thầm oán, có may mắn, còn chờ đợi Vệ Hiểu Phong có thể cứu mạng nhỏ của cô.

Ánh mắt Vệ Hiểu Phong dừng trên tay Sài Tử Hinh đang cầm dao kề trên cổ Trần Hiểu Kỳ, máu đã hơi khô nhưng vẫn có vài giọt máu mới không ngừng chảy ra. Trong ánh mắt thâm trầm của Vệ Hiểu Phong hiện lên một tia đau lòng, nháy mắt liền biến mất khỏi đáy mắt.

Vệ Hiểu Phong nhanh chóng cân nhắc tình thế lúc này, thong thả đi về phía trước, ngữ khí không chút dịu đi, bởi vì anh vô cùng hiểu rõ rằng với cô nàng như Sài Tử Hinh, nói dối căn bản uổng phí công sức: “Sài Tử Hinh, cô thật khiến tôi khinh thường. Sự kiêu ngạo của cô, tự tôn của cô, khiến cô phải uy hiếp cô nhóc vô tội này đi tìm cái chết sao. Hiện tại tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì tôi đã không động tâm với cô, bởi vì căn bản cô không xứng với Vệ Hiểu Phong tôi! Hồng Cơ sụp đổ, cô có thể làm lại từ đầu, nói không chừng vài năm sau, tiền đồ của Hồng Cơ mới trên tay cô càng thêm sáng lạn, lúc này lại muốn chết không muốn sống sao, đây là biểu hiện của kẻ không có năng lực nhất.”

“Không xứng? Không có năng lực?” Sài Tử Hinh bị anh nói mà sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu: “Vệ Hiểu Phong, anh đừng dùng lời thối tha này giả bộ hồ đồ. Tại sao Hồng Cơ sụp đổ, anh rõ ràng nhất. Nếu không vì tôi dùng video quay em gái anh uy hiếp, anh sẽ đem mảnh đất kia tặng cho tôi sao? Thắng lợi quá nhanh khiến tôi quên mất bản chất âm hiểm độc ác của anh, anh giả vờ đem mảnh đất kia tặng cho tôi, sau lưng lại đem nguy cơ nội bộ của Hồng Cơ công bố ra ngoài, cổ phiếu của Hồng Cơ sụt giảm, ngân hàng tự nhiên sẽ không cho Hồng Cơ vay tiếp, không có tiền, dù có mảnh đất kia cũng uổng công. Vệ Hiểu Phong, tôi đoán đúng không, ngay từ đầu anh cư xử tốt như thế, mục đích chính là đem Hồng Cơ giết chết, anh là kẻ tiểu nhân tính toán chi li.”

“Tiểu nhân?” Vệ Hiểu Phong cười ha ha, gật gật đầu: “Cô cũng không quá ngốc, là tôi tính toán chi li, nhưng Hồng Cơ là tốt hay là xấu, ngay từ đầu không liên quan gì với Vệ Hiểu Phong tôi. Cô không nên đem chủ ý đánh tới trên người Manh Manh…” Vệ Hiểu Phong nói thầm, bây giờ còn uy hiếp Trần Hiểu Kỳ, món nợ này về sau chúng ta lại tính rõ ràng, cho tới bây giờ anh cũng không phải là cái quân tử chó má gì.

Sài Tử Hinh bỗng nhiên phát hiện, trong lúc nói chuyện, Vệ Hiểu Phong đã đến cách cô cùng Trần Hiểu Kỳ ba bước, một bước nữa anh liền có thể chạm đến Trần Hiểu Kỳ. Sài Tử Hinh cảnh giác, nhanh chóng lui hai bước về phía sau, đứng một cách khó khăn ở cạnh mép dọc theo mái nhà, trái tim Manh Manh cùng Sài Tử Hiên thiếu chút nữa nhảy ra.

Ngón tay phải của Sài Tử Hinh chỉ tới, hét to: “Vệ Hiểu Phong, anh còn dám tiến lên một bước, tôi liền đẩy Trần Hiểu Kỳ xuống.” Vệ Hiểu Phong liếc mắt nhìn Trần Hiểu Kỳ, bỗng nhiên nở nụ cười: “Sài Tử Hinh, cô buồn cười thật đấy. Dùng nha đầu kia uy hiếp tôi, cô cảm thấy hữu dụng sao? Nha đầu kia chỉ là bạn học của Manh Manh, cô đem cô ấy đẩy xuống, là vận may của cô ấy không tốt, xui xẻo là đáng. Hơn nữa, hiện tại nha đầu kia cả ngày kề cận tôi, đuổi cũng không đi, cô đẩy cô ấy xuống thì càng tốt.”

Trần Hiểu Kỳ nhìn Vệ Hiểu Phong mà không thể tin được. Người đàn ông này quả thực, quả thực không phải là người. Anh ta lại cổ vũ Sài Tử Hinh đẩy cô xuống, Trần Hiểu Kỳ trừng mắt nhìn chằm chằm anh ta, nghiến răng nghiến lợi, tâm tư muốn nhào tới cắn Vệ Hiểu Phong. Ngược lại, ngay cả nhìn Vệ Hiểu Phong cũng không nhìn cô, chỉ nhìn Sài Tử Hinh: “Cô đẩy đi, nhanh một chút, đừng do dự…” Nói xong, còn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi còn có hội nghị quan trọng, cô không đẩy thì tôi phải đi đây …” tỏ thái độ tương đối không kiên nhẫn.

Nhưng lại làm Sài Tử Hinh bắt đầu hoài nghi, vốn đối với việc Vệ Hiểu Phong coi trọng Trần Hiểu Kỳ còn có chút không tin. Lấy thanh danh phong lưu bên ngoài của Vệ Hiểu Phong, Trần Hiểu Kỳ ngây ngô không hề có nhan sắc, thực sự không giống cô gái anh ta sẽ để ý, hơn nữa từ lời nói thái độ hiện tại của hai người, Sài Tử Hinh càng cảm thấy nhất định có thể tin, nhưng cô còn có chút do dự, bởi vì giảo hoạt của Vệ Hiểu Phong cô đã lĩnh giáo sâu sắc, nói không chừng đây lại là anh dùng mưu kế, mục đích là phân tán lực chú ý của cô.

Đáng tiếc cô tỉnh ngộ hơi trễ, ngay trong nháy mắt cô thất thần, Vệ Hiểu Phong nhanh chóng nháy mắt với Manh Manh, sau đó từng bước tiến tới bắt lấy tay Trần Hiểu Kỳ kéo mạnh. Trần Hiểu Kỳ liền cảm thấy cổ bị lưỡi dao xẹt qua, nhói đau một cái, cô đã đến phía sau Manh Manh, mà trong tay Sài Tử Hinh trống rỗng, thân thể mất trọng tâm, thẳng tắp ngã về phía sau: “Chị…” Sài Tử Hiên hoảng sợ hô to một tiếng.

Như chỉ mành treo chuông, Vệ Hiểu Phong tiến nhanh tới, hai tay bắt được bả vai Sài Tử Hinh, từ phía sau ôm lấy cả người, mang Sài Tử Hinh túm lên.

Sau khi Sài Tử Hinh được kéo lên, dáng vẻ cùng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Vệ Hiểu Phong, giống như choáng váng, sau một lúc lâu mới cúi đầu hỏi một câu: “Vì sao cứu tôi?” Vệ Hiểu Phong nhíu mày nói: “Không phải tôi đã nói với cô sao, tôi hận nhất mấy cô nàng tự sát, hơn nữa chết ở trước mặt tôi, tôi sẽ thấy ác mộng.”

Tuy rằng lỗi thời, Manh Manh vẫn xì một tiếng bật cười, một trò khôi hài như vậy đã xong, Sài Tử Hinh bị cảnh sát mang đi, Sài Tử Hiên đương nhiên cũng đi theo.

Manh Manh nhớ tới chuyện vừa rồi, đi tới hỏi: “Video gì? Sao em không biết?” Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe lóe, vỗ vỗ đầu cô, tức giận nói: “Nhanh gả cho Phùng đầu gỗ để anh ta quan tâm đi, anh bị em làm phiền sắp chết rồi.” Tỏ ra vô cùng ghét bỏ. Manh Manh bất mãn mím mím môi.

Vệ Hiểu Phong quét mắt phía sau Manh Manh, Trần Hiểu Kỳ dùng ánh mắt giống như có thù giết cha nhìn anh, không khỏi vểnh vểnh khóe miệng lên: “Manh Manh, em về nhà trước đi, vừa rồi trong nhà gọi điện thoại đến, nói thân thể mợ không thoải mái, anh mang Hiểu Kỳ đến bệnh viện rồi sẽ về.”

Manh Manh vừa nghe mẹ xinh đẹp không thoải mái, liền đem Hiểu Kỳ trực tiếp giao cho Vệ Hiểu Phong, nhanh như chớp chạy đi. Hiểu Kỳ bắt cũng không bắt kịp, dậm chân một cái, một tay ôm cổ, một bên còn dùng sức mạnh lớn nhất trừng mắt nhìn Vệ Hiểu Phong.

Vệ Hiểu Phong không khỏi cười ra tiếng, đi qua dắt tay cô lại bị Trần Hiểu Kỳ dùng sức gạt ra: “Anh buông ra, tôi cũng không nghĩ tới anh là loại đàn ông không có tâm không có tình như vậy. Tình huống vừa rồi, anh có biết Sài Tử Hinh thực sự có thể đẩy tôi xuống hay không, hơn nữa lúc anh kéo tôi, trên cổ tôi còn kề dao đó, anh muốn cứu tôi hay là muốn giết tôi vậy. Cổ của tôi thiếu chút nữa bị cắt đứt, tôi với anh có ân oán từ kiếp trước phải không, hay là tôi đem con của anh ném đi, nên anh trả thù tôi.”

Vệ Hiểu Phong mạnh mẽ đem tay cô níu ở trong tay, kéo vào trong lòng, ôm lấy cô đi ra ngoài: “Đầu tiên, tâm và tình là thứ hoàn toàn vô dụng, anh không cần. Tiếp theo, cái miệng nhỏ nhắn của em còn có thể nói ra nhiều lời như vậy, chứng minh đầu của em vẫn còn yên ổn thật tốt ở trên cổ. Cuối cùng, anh còn chưa cưới vợ, con càng không biết ở đâu mà có.” Nói xong, còn có ý làm như vô tình liếc mắt xuống bụng của cô.

Trần Hiểu Kỳ căn bản không chú ý ánh mắt rõ ràng không có ý tốt của anh, mà bị anh chọc giận đến thiếu chút nữa đánh người. Người đàn ông này một chút cũng không chịu thiệt, cô nói một câu, anh có một trăm câu chờ cô, làm cô tức chết.

Vệ Hiểu Phong lôi kéo tay cô, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe bên dưới. Trần Hiểu Kỳ đứng bên cạnh xe, chu miệng dỗi không nhúc nhích, Vệ Hiểu Phong cười nói: “Không phải nói cổ sắp bị chặt đứt sao, nhanh đến bệnh viện thôi! Đứng bất động ở đây, hay là muốn anh ôm em sao?” Vừa dứt lời, liền xoay người ôm lấy cô nhét vào trong xe, tự mình đi vòng qua, lên xe.

Xe chạy ra thật xa, Trần Hiểu Kỳ còn chưa phục hồi tinh thần lại, ngoại trừ cảm giác đau đớn trên cổ, cô bỗng nhiên cảm thấy giống như còn có chỗ nào đó không thích hợp, vô cùng không thích hợp…

Lại nói tới mẹ xinh đẹp của Manh Manh, đừng nhìn bộ dạng yếu đuối như vậy nhưng số lần sinh bệnh thực sự không nhiều lắm. Hơn nữa sau lần viêm phổi năm năm trước, ở nhà có cha bá đạo của cô che chở, ngay cả cảm mạo mẹ xinh đẹp cũng chưa mắc phải lần nào. Hàng năm kiểm tra thân thể ba lần, cẩn thận từ đầu đến chân, toàn bộ hành trình thủ trưởng Phương tham dự giám sát, chỉ sợ vợ bảo bối của ông có sơ xuất gì.

Chưa kể mấy tháng trước mới kiểm tra, các cơ quan trong thân thể đều ở trạng thái tốt nhất, sao đột nhiên lại không thoải mái. Manh Manh buồn bực chạy thẳng về nhà, thấy dì giúp việc cười tủm tỉm ra mở cửa, thì càng nghi ngờ. Mẹ xinh đẹp sinh bệnh là chuyện lớn của nhà họ Phương, hơn nữa hiện tại cha cô đang tham gia diễn tập, nếu trở về biết vợ bị bệnh, không biết sẽ nổi giận thế nào, mà sao không khí trong nhà không có một chút mây đen sương mù như dự đoán, ngược lại có từng đợt từng đợt không khí vui mừng nhè nhẹ lộ ra.

Vào phòng, Manh Manh phát hiện mẹ xinh đẹp nhà cô đang an vị trên sofa phòng khách, cùng cô của cô và bà nội nói chuyện, sắc mặt trắng lại như hồng, nhìn không có chút bệnh trạng nào, nâng mắt nhìn Manh Manh. Manh Manh cảm thấy có chút ý tứ ngượng ngùng, mẹ xinh đẹp như vậy lại có dáng vẻ như cô gái chưa chồng, Manh Manh nhìn có chút ngẩn người.

Ánh mắt Phương Nam đảo một vòng trên người cô, hứng trí nói: “Manh Manh, mau tới đây, nói cho cô nghe xem, con thích có em trai hay em gái?”

Manh Manh ngạc nhiên, Hàn Dẫn Tố hé ra nét mặt nhăn nhó ửng đỏ, giọng nói ngập ngừng: “Phương Nam…” Phương Nam xì một tiếng nở nụ cười: “Chị dâu, chị và anh là vợ chồng danh chính ngôn thuận, sinh con rất hợp lý lại hợp pháp, có gì phải ngượng ngùng .”

Mặt Hàn Dẫn Tố càng đỏ hơn. Nói đến chuyện này, trong lòng cô không khỏi bắt đầu thầm oán Phương Chấn Đông. Lúc trước sau khi sinh hạ Phương Tuấn, mặc dù cả hai không nói rõ, nhưng cơ bản đều chung nhận thức trai gái đều có thì tốt rồi, không nhất thiết lại sinh thêm.

Hơn nữa Phương Chấn Đông càng đau lòng cho vợ của mình, lúc sinh Manh Manh rất tốt, lúc sinh Phương Tuấn lại rất khó khăn, lúc ấy Phương Chấn Đông hối hận ở ngoài phòng sinh đi tới đi lui, từ đó về sau, bắt đầu có ý thức tránh thai.

Mấy tháng trước Hàn Dẫn Tố cùng thầy đi Hải Nam tham gia một diễn đàn, vừa đi là đi một tháng. Vợ không ở bên người, Phương Chấn Đông thật sự khó chịu, sau đó tham dự một hội nghị ở quân khu trên đảo. Sau khi hội nghị kết thúc, Phương Chấn Đông ở lại đó một đêm.

Có lẽ là thiên thời địa lợi, tương tư sau khi xa cách, khiến Phương Chấn Đông tìm lại được cảm giác nhất kiến chung tình năm đó. Tuy rằng đã qua nhiều năm, con trai và con gái cũng đã lớn lên, hai người cũng tương đối ân ái, nhưng cảm giác xúc động mênh mông nhiệt liệt khi trẻ tuổi vẫn phai mờ một ít, mà ở Hải Nam, những kích tình chìm vào trí nhớ này một lần nữa dũng mãnh tiến ra, tựa như cả hai không thể thoả mãn, xa cách gặp lại giống như tình nhân, thiêu đốt nóng bỏng mạnh mẽ một hồi.

Kích tình đã khống chế lý trí, chuyện tránh thai đã bị ném lên chín tầng mây. Vốn dĩ Hàn Dẫn Tố cũng không nghĩ đến chỉ một đêm như vậy mà thôi, sao lại có thể có, cũng đã quên đồng chí Phương Chấn Đông xưa nay có tên hiệu là tay súng thiện xạ, đây cũng không phải là hư danh, tuy chỉ một đêm liền thành công chiếm thành.

Hôm nay Hàn Dẫn Tố từ trên lầu đi xuống, thân thể hơi lảo đảo một chút, trước mắt tối đen thiếu chút nữa ngã quỵ, nếu Phương phu nhân không kịp lúc đỡ lấy cô, chắc sẽ từ cầu thang lăn xuống mất. Lúc đó hậu quả chắc chắn sẽ không ai chịu nổi, Phương phu nhân thực sự sợ hãi, gọi Phương Nam rồi hai mẹ con cùng đưa Hàn Dẫn Tố đi bệnh viện kiểm tra thì biết được lại có thai, một tháng rồi.

Phương phu nhân mừng rỡ khóe miệng không thể khép lại, ban đầu buồn vì hôn sự của con trai, buồn không có cháu trai, buồn nhà họ Phương không có người nối nghiệp, nhưng lúc này, nhìn thấy chính mình cũng đã hơn bảy mươi, con dâu lại có, không cần biết là cháu trai hay cháu gái, đều phải ăn mừng chuyện vui lớn này.

Nhưng Hàn Dẫn Tố không cảm thấy như vậy. Manh Manh cũng đã kết hôn, cũng có thể mang thai. Nếu Manh Manh cũng có, tương lai con và cháu tuổi gần bằng nhau, xem như cùng lứa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hơn nữa mình đã từng này tuổi, bốn mươi sáu rồi mà còn sinh con, việc này không phải sẽ khiến người khác cười rụng răng sao!

Có gánh nặng tâm lý này, từ sau khi kiểm tra, mặt của cô vẫn hồng đến tận bây giờ, nhìn Manh Manh càng cảm thấy hoang đường không thôi. Trong lòng suy nghĩ có nên bỏ đứa trẻ này hay không, nhưng mà chuyện này cô cũng không dám làm chủ, phải đợi Phương Chấn Đông trở về, hai người lén thương lượng.

Manh Manh cũng hiểu được việc này rất đáng vui mừng. Lúc trước khi biết mẹ xinh đẹp mang thai Phương Tuấn, lúc đó Manh Manh đã ngóng trông có em trai hoặc em gái để cho cô bắt nạt. Nhưng hiện tại trong bụng mẹ xinh đẹp lại có em bé nha, sinh ra sẽ nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, chưa kể cô cũng có thể làm mẹ, sao lại không biết xấu hổ bắt nạt các em, nhưng suy nghĩ lại, kỳ thật như vậy cũng không tệ, nếu mình cũng có, vậy em trai cùng con trai, em gái và con gái cùng đến vườn trẻ, đến trường, cũng không lẻ loi, ít nhất có bầu bạn, không giống như cô trước đây chỉ biết chơi một mình.

Nghĩ đến đây, mặt mày Manh Manh hớn hở dựa vào bên người mẹ xinh đẹp, sờ sờ bụng mẹ xinh đẹp nhìn qua quá mức bằng phẳng: “Nói như vậy, bảy tháng sau, con có thể có em trai hoặc em gái ạ?”

Phương phu nhân đẩy tay cô ra: “Hiện tại không thể sờ, lúc này rất yếu ớt, cẩn thận kẻo động thai.” Manh Manh mím mím miệng, bỗng nhiên ghen tỵ trong lòng, cha đã lớn tuổi, hơn năm mươi rồi, Ki ca ca của cô còn chưa đến ba mươi, trẻ trung khỏe mạnh, mỗi lần phải nói là làm đến trình độ kịch liệt, Manh Manh cảm thấy thế nào cũng sẽ không bại bởi cha và mẹ, hơn nữa có vài lần cũng không mang bao, sao bụng của cô lại cứ như vậy không có chuyển biến gì.

Manh Manh nghĩ như vậy mà âm thầm hạ quyết tâm, lần này chờ Ki ca ca trở về, cô muốn sử dụng tất cả chiêu thức, trong thời gian ngắn nhất cần phải làm ra một đứa trẻ.

Kế hoạch của Manh Manh rất như ý, không thể nghĩ tới kế hoạch này bị tin tức Ki ca ca đột nhiên nằm viện hoàn toàn phá hỏng. Manh Manh xin nghỉ, suốt đêm chạy tới bệnh viện quân khu Phúc Châu, đứng ở bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên có một ý nghĩ rất mê tín trong đầu, Ki ca ca tám phần xung khắc với diễn tập quân sự. Thời gian chưa bao lâu đã vào bệnh viện hai lần, nhưng nghe được từ trong cửa truyền đến giọng nói của Thiệu Cương, lại phát hiện thời khắc này khiến người kinh sợ.

Thiệu Cương đương nhiên không biết Manh Manh ở ngoài cửa, ánh mắt cậu ta không có chút che giấu, mang theo ý hận mãnh liệt nhìn Phùng Ki. Ý đồ trong mắt cậu ta làm mặt Phùng Ki nhăn thật sâu, nếu nói diễn tập quân sự lần trước thuần túy là ngoài ý muốn, còn lần này, Phùng Ki nhận ra vô cùng rõ ràng là Thiệu Cương cố ý gây ra, hơn nữa hiện tại ánh mắt cậu ta ôm đầy nỗi hận đã gián tiếp thuyết minh hết thảy, cho tới bây giờ Phùng Ki còn không rõ vì sao Thiệu Cương lại hận mình như vậy, hận đến không tiếc cùng anh kéo nhau mà chết.

Diễn tập quân sự lần này là diễn tập hải – lục – không liên hợp, quy mô rất lớn, đương nhiên tính nguy hiểm cũng cao hơn rất nhiều. Diễn tập quân sự giai đoạn ba là diễn tập đổ bộ thực chiến, chính là vượt qua khi cơn lốc nổi lên trên biển, sóng biển mãnh liệt, cao nhất lên tới hai mét rưỡi. Phùng Ki ở trong xe tăng đột nhiên xe bị tắt máy, bị cuốn vào đáy nước, vì tránh cho đồng đội thương vong, Phùng Ki chỉ có thể ra lệnh bỏ xe, bơi lên bờ.

Những người khác đều lên bờ an toàn, chỉ có Thiệu Cương thể lực chống đỡ không nổi bị sóng to cuốn đi. Phùng Ki nhảy xuống biển nghĩ cách cứu viện, lúc giữ được cậu ta, cậu ta lại bắt đầu phản kháng kịch liệt, không chịu phối hợp, suýt nữa gây ra hậu quả là hai người cùng chết, cũng may sau đó gió nhỏ lại, viện binh trên biển phụ trách cứu hộ cũng nhanh chóng đem bọn họ cứu lên bờ.

Bởi vì chìm trong nước qua thời gian dài làm phổi bị phù, Phùng Ki cùng Thiệu Cương không thể không rút khỏi diễn tập quân sự, nhập viện điều trị. Trên biển lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, lại nhìn thấy tình cảnh lúc trước, nếu trước đó Phùng Ki còn có một chút hoài nghi thì hiện tại đã vô cùng rõ ràng.

Mấy ngày trước hôm diễn tập quân sự, Thiệu Cương bỗng nhiên tìm anh tỏ vẻ muốn theo anh cùng nhau tham gia diễn tập quân sự, mục đích muốn đối phó với anh, có lẽ là do biến cố liên tục xảy ra làm cho tâm lý chàng trai Thiệu Cương mới hai mươi tuổi, bắt đầu cố chấp vặn vẹo, làm ra hành vi điên cuồng như vậy.

Phùng Ki đã nghe Lưu Triệu sơ lược nói qua tình cảnh Thiệu Cương ở đoàn tân binh chịu cảnh bị bắt nạt. Cũng vì thế mà lúc Thiệu Cương đưa ra ý muốn theo anh diễn tập quân sự, Phùng Ki mới phá lệ đáp ứng, một là do Manh Manh từng đồng ý với Thiệu Tình sẽ quan tâm tới em trai của cô ấy, còn một lý do nữa là Phùng Ki muốn đem Thiệu Cương tách khỏi đoàn tân binh ăn chơi trác táng kia, vốn là ý tốt, lại không nghĩ rằng Thiệu Cương muốn đẩy anh vào chỗ chết.

Phùng Ki không né tránh nhìn thẳng cậu ta: “Vì sao?” “Vì sao?” Thiệu Cương không khỏi muốn cười, Phùng Ki lại hỏi anh vì sao, chị gặp chuyện, anh ở trong doanh trại quân đội chịu nhục nhã, trừ ghi hận lên người Phùng Ki, Thiệu Cương không biết nên tìm ai đòi công bằng. Anh hận Phùng Ki thấu xương, hết thảy đều là vì Phùng Ki, gã đàn ông có mới nới cũ này.

Thiệu Cương cảm thấy chị mình sở dĩ rơi vào hoàn cảnh như thế, không thể không liên quan tới Phùng Ki, không nghĩ cũng biết, khẳng định là lúc trước Phùng Ki vì Phương Manh Manh nên sắp cưới chị thì lại chia tay, chị rơi vào đường cùng, mới làm ra chuyện như vậy. Một người không hề có bối cảnh, không dựa vào quen biết, muốn đứng vững ở quân đội, trừ cách này, chị anh còn có thể làm gì.

Nếu lúc trước Phùng Ki không chia tay với chị, hết thảy những chuyện này cũng sẽ không phát sinh, nghĩ đến đây, Thiệu Cương oán hận nói: “Anh không nên vì Phương Manh Manh mà bỏ chị của tôi. Chuyện sau này của chị tôi, anh không chỉ không hỗ trợ, thậm chí cả tâm và tình cũng không bố thí. Đúng, chị tôi và tôi thật đáng đời, chị tôi không biết lượng sức muốn trèo cao tới tham mưu trưởng Phùng, tôi cũng phải dựa vào chị tôi mà ăn chén cơm nhà binh này, hai chị em chúng tôi không có tiền đồ, cho nên rất đáng bị khinh thường, bị chà đạp. Nhưng cuối cùng chị tôi rơi vào tình cảnh như vậy, anh lại từng bước thăng chức, hơn nữa lại kết hôn cùng Phương Manh Manh. Anh không biết là ông trời rất không công bằng, trời bất công nên tôi phải tự mình tìm công bằng, đáng tiếc lần này không giết chết anh…”

“Rầm…” Cửa phòng bệnh bị đá văng, đầu Manh Manh như bốc lửa tiến vào, không nói tiếng nào, đưa tay trực tiếp khóa yết hầu Thiệu Cương, ấn lên tường: “Không phải anh nói muốn tìm công bằng sao, hiện tại tôi giúp anh tìm công bằng.” Xoay bàn tay, làm nhiều việc cùng lúc, chát chát… Mấy bạt tay liền đánh lên mặt Thiệu Cương.

Phùng Ki ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại: “Manh Manh, Manh Manh, dừng tay, em dừng tay lại cho anh, khụ…” Anh bất chấp còn mang ống truyền dịch, xuống giường ngăn Manh Manh còn muốn giơ tay đánh tiếp, tiếng ho khan kịch liệt khiến Manh Manh buông Thiệu Cương ra, Thiệu Cương thở dốc vài cái, dựa vào tường.

Phùng Ki bình tĩnh lại, túm tay Manh Manh kéo đến một bên, nói với Thiệu Cương: “Lúc trước là chị cậu đề nghị chia tay, về chuyện sau đó cậu và chị cậu gặp phải, tôi chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối, về phần nguyên nhân, tôi và Manh Manh không có chút quan hệ nào. Chi tiết trong đó cậu nên về hỏi chị mình. Về phần chuyện xảy ra khi diễn tập quân sự, tôi cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì oán hận của bản thân mà gây ra chuyện như vậy, cậu không xứng làm một binh sĩ, hiện tại cút ra ngoài cho tôi, ngay lập tức!”