“Nếu như có một ngày, anh đột nhiên phát hiện ra, em không còn là Lạc Thiên Vy mà anh vẫn biết, thì anh có còn yêu em không?”
Thanh âm của cô nghiêm túc mà tràn ngập bất an. Lạc Thiên Vy cúi thấp đầu, che lại ánh sáng trong đôi mắt. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh cũng run lên nhè nhẹ. Cho dù như vậy cô vẫn cố chấp không chịu buông, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, trong đầu vẫn in rõ khuôn mặt cô lúc ấy, biểu tình lạnh lẽo, ánh mắt khát máu, cùng thái độ thong dong coi thường tất cả.
Anh kinh ngạc, cũng cảm thấy lạ lẫm. Trong lòng trào lên cảm giác khó chịu không nói lên lời. Không phải tức giận vì bị lừa gạt, cũng không phải thất vọng vì cô không còn là cô gái lương thiện ngoan ngoãn trước kia.
Anh chỉ cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy mất mát. Từ khi nào cô gái đơn thuần, vô tâm vô phế anh luôn yêu thương và bảo vệ đã lặng lẽ trưởng thành?
Cô mạnh mẽ cường thế, cô bá đạo lãnh khốc, cô quyết đoán tàn nhẫn.
Anh không sợ cô thay đổi, chỉ sợ bản thân không thể là chỗ dựa cho cô nữa.
Chỉ cần nghĩ có một ngày cô sẽ rời khỏi anh, anh chỉ hận không thể hủy diệt tất cả. Cô là của anh, là của riêng một mình anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã nhận định điều đó.
Vì vậy anh không cho phép cô trưởng thành, không cho phép cô lớn mạnh, cô chỉ có thể ở bên cạnh anh!
Tình yêu vốn là ích kỉ như thế đấy. Vừa muốn cô gái của mình có thể đứng trên đỉnh cao, phô bày ra ánh hào quang vạn trượng; lại vừa muốn giữ cô ấy làm của riêng, không cho phép bất kì kẻ nào được để mắt tới.
Bởi vì yêu cô mà điên cuồng, bởi vì yêu cô mà không còn là chính mình.
Anh sủng ái cô, cưng chiều cô, bảo vệ cô, khiến cô trở nên điêu ngoa, kiêu ngạo; khiến cô bị cô lập, để cô chỉ có thể ỷ lại vào anh.
Anh muốn cho cô thấy, trên thế giới này, cô không có gì cả, chỉ có một mình anh mà thôi!
Anh tình nguyện bẻ gãy đôi cánh của cô, cũng không cho phép cô bay cao bay xa, rời khỏi vòng tay của anh!
Đúng lúc này, ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay cô khiến anh bình tĩnh lại. Con dã thú đang kêu gào trong lòng giống như được hơi ấm của cô dịu dàng vuốt ve, cam tình nguyện thu lại móng vuốt cùng răng nanh, dâng trọn trái tim chân thành cùng tình yêu bất diệt cho cô. Cho dù có chết, cũng quyết không hối hận.
Giờ phút này đây, anh đột nhiên biết được, không chỉ có một mình anh lo sợ hãi hùng, cô cũng sẽ quan tâm anh, cũng sẽ lo sợ anh không cần cô nữa.
Nhận thức được điều này khiến anh mừng như điên, hạnh phúc đến quá đột ngột khiến anh suýt rơi lệ. Cho dù biết cô cũng yêu mình, anh vẫn không khống chế được mà lo sợ bất an. Cảnh tượng hôm nay gần như khiến nỗi sợ dấu sâu trong đáy lòng không kiềm chế được mà bộc phát ra.
Nhưng mà, chính suy nghĩ điên cuồng lúc nãy đã khiến anh đột nhiên tỉnh ngộ. Bản thân yêu cô đến phát điên lên, vậy thì cần gì quan tâm những điều vô nghĩa. Cho dù là lừa dối thì đã sao, che giấu thì đã sao, không phải anh vẫn muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa, có chết cũng không biết hối cải sao. Cho dù chỉ là một giấc mộng ngọt ngào, anh cũng nhất quyết phải nắm lấy, chết cũng không buông tay.
Mà đánh cược một lần thôi, dù sao tất cả của anh đều trao cho cô rồi, còn gì để mất nữa đâu?
Hơn nữa xét theo biểu hiện của cô, cho dù vẫn còn bí mật muốn giấu giếm anh, nhưng ít nhất vẫn thẳng thắn thừa nhận, xem ra anh vẫn còn cơ hội không phải sao?
oOo
Thời gian từng chút trôi qua, Lạc Thiên Vy không biết trong lòng anh đang không ngừng giao chiến. Cô chỉ cảm thấy im lặng của anh khiến cô hít thở không thông.
Trong lòng đau đớn giống như đang rỉ máu. Thà anh chất vấn cô tại sao lại lừa dối anh còn hơn là trầm mặc như lúc này.
Anh luôn thông minh như vậy, hành động hôm nay của cô chắc chắn sẽ bị anh nghi ngờ, anh sẽ cảm thấy thất vọng sao? Hay là chán ghét cô, sau đó không cần cô nữa?
Càng nghĩ cả người càng lạnh lẽo, thì ra đây chính là cảm giác lo được lo mất? Chỉ cần một thái độ, một suy nghĩ của anh cũng có thể dễ dàng kích động cảm xúc của cô. Vậy trước đây, khi cô không thèm để ý tình cảm của anh, tùy ý chà đạp tình cảm của anh, anh sẽ thất vọng đau khổ đến mức nào?
Nước mắt lặng lẽ rơi, một giọt lại một giọt nóng hổi đậu trên mu bàn tay anh. Âu Dương Thần Hi giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhẹ nhàng ôm thiên hạ đang khóc thương tâm trước mặt vào lòng, ôn nhu khẳng định:
“Chỉ cần đó là em, anh vẫn sẽ yêu, chết cũng không hối hận!”