Chưa kịp lên đường Trịnh Liễu đã tự tìm đến, Ngọc Vũ lần đầu nhìn thấy mình, cảm giác lâng lâng khó tả. Cô không biết nên làm thế nào để nhận cha.
Trịnh Liễu đã nhận ra thân thế của từng người trước mặt. Thú Vương Hình Dương năm xưa nhận giao kèo với ông, bị nhốt vào viên Linh Châu nay đã thoát được ra ngoài. 10 năm trước, Tam Giới nghe tin Đại Hoàng Tử mất tích thì xôn xao, bàn tán cả một thời gian dài, nay lại xuất hiện tại đây.
Người con gái trước mặt là Trịnh Ngọc Vũ con gái của ông, nhận ra con vẫn chưa hợp nhất với cơ thể mình. Trịnh Liễu liền kéo cô đến bên cạnh cơ thể đang nằm kia, vận phép linh hồn Ngọc Vũ bay từ cơ thể này sang cơ thể kia. Cơ thể Ngọc Vũ ở Phàm Giới ngã nhào xuống đất, lạnh băng.
“Trịnh Liễu! Ông nói đi! Vì sao năm xưa lại làm vậy với mẹ tôi”. Lấy lại được cơ thể vốn vó của mình, Ngọc Vũ chất vấn.
Thiên Kỳ định giải thích gì đó nhưng ngay lập tức bị ông cản lại. Chuyện của ông, ông muốn tự mình giải thích cho con gái hiểu.
“Người mà mẹ con thật sự yêu là ta, ta đến với nàng ấy trước cả Thiên Lôi, bọn ta đang ở giai đoạn yêu nhau nồng thắm thì hắn xuất hiện, vì thuộc dòng dõi quý tộc mà dễ dàng cướp Hằng Nga khỏi ta, cho người rêu rao khắp nơi là làm nhục người yêu của hắn, thật vô liêm sỉ”
"Thiên Lôi cũng chỉ mến mộ sắc đẹp tuyệt trần của Hằng Nga mà sinh lòng ghen tị, muốn giữ làm của riêng, Hằng Nga vì không muốn ảnh hưởng đến Trịnh Liễu nên chấp nhận gả cho hắn, ai dè mọi chuyện lại thành như bây giờ"Thiên Kỳ nói thêm
Ngọc Vũ vui mừng vì những gì cô nghi ngờ đều là sự thật, người mà mẹ cô yêu là Trịnh Liễu chứ không phải Thiên Lôi. Cô ôm trầm lấy người cha không gặp từ nhỏ, người mà cô hằng đêm mong nhớ. Cô đã luôn tin rằng, chắc chắn cha mình sẽ không xấu như mọi người thường hay nói.
Cung Ni ngây thơ nhìn Tà Thần Trịnh Liêu vì ở đây có mỗi cô là lần đầu nhìn thấy ông. Bỗng cảnh cô và Thiên Kỳ đang chơi đùa với con của hai người xuất hiện. Cung Ni lắc đầu, tự đính chính với bản thân người trong lòng chỉ có Hình Dương, thích Thiên Kỳ chỉ là cảm xúc nhất thời. Cô lẽo đẽo chạy đến núp sau lưng Hình Dương, nhìn hai cha con Ngọc Vũ tương phùng.
Thiên Kỳ không để hai người vui vẻ lâu,l liền đi thẳng vào vấn đề:" Tại sao ông biết chúng tôi ở đây mà mò đến?"
"Ở Ma Giới này tay sai của ta không nhiều cũng chẳng ít, vừa đủ để nắm rõ hành tung của mấy người. Khả Lộ thật ra không phải con ruột của Ma Vương, ông ta vẫn luôn tìm kiếm con gái ruột của mình để truyền ngôi, Khả Lộ cảm thấy vị trí mình đang bị uy hiếp nên cho người truy giết các cô gái trạc tuổi mình.
Nhưng quân của cô ta chẳng là gì so với ta, một đám nhãi nhét. Mạnh Bà khi xưa nhận nuôi Cẩm Linh được ta giao nhiệm vụ lên Thiên Giới chông coi và bảo vệ con đấy Ngọc Vũ!". Trịnh Liễu giải thích.
“Hèn chi tôi vẫn luôn cảm thấy Ma Khí toát ra từ Ngụy Cẩm Linh”. Hình Dương tự tin hơn hẳn, vì anh đã đoán đúng.
“Đúng là Thú Vương Hình Dương có khác, dù bọn ta đã che giấu rất kĩ Ma Khí trên người Cẩm Linh vẫn không thoát khỏi cái mũi chó của anh được, công nhận đánh hơi giỏi thật”. Trịnh Liễu cười lớn, xem ra không thể coi thường thực lực của tên này rồi.
Hắc Bạch Vô Thường từ ngoài tự do đi vào, nhấc cơ thể Ngọc Vũ Phàm Giới lên, đưa đi. Ngọc Vũ gọi lại, chất vấn tại sao lại đưa Ngọc Vũ Phàm Giới đi, thì biết:
“Trịnh Ngọc Vũ đã chết, linh hồn trôi dạt ở đường Hoàng Tuyền không thể luân hồi. Cơ thể này không hồn nhưng bọn ta vẫn phải làm đúng nhiệm vụ đưa xác cho Đầu Trâu Mặt Ngựa, vứt ở trước Cửu Môn Quan”.
“Vậy có cách nào giúp cô ấy đầu thai không? Tôi là người đã cướp lấy cơ thể của cô ấy, tôi nhất định phải giúp cô ấy đầu thai”. Ngọc Vũ nói.
Hắc Vô Thường định im lặng rời đi nhưng bị Bạch Vô Thường kéo lại:
“Hahaha! Tại vì ở đây rất nhiều vị có thân thế đặc biệt, nên tôi và Hắc Vô Thường xin phép được phá lệ gợi ý một lần”. Bạch Vô Thường vừa nói, vừa cười, tay đánh nhẹ vào lưng Hắc Vô Thường.
“Giờ các vị cần đi qua các ải đến đến đường Hoàng Tuyền đưa thân xác cho linh hồn, sau khi hợp nhất linh hồn sẽ tiếp tục trải qua các ải là có thể luân hồi”. Hắc Vô Thường nói trong sự ép buộc, vì anh biết nói hay không cũng lành ít dữ nhiều.
“Vậy… Vậy chúng tôi xin phép rời khỏi, mọi sự còn trông chờ vào vận may của mấy người”. Hắc Bạch Vô Thường cười gượng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Ngọc Vũ quay ra nhìn Hình Dương, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn anh, chẳng thể ngờ người cô luôn tin tưởng lại giết người để cho cô sự sống, việc làm này cô không chấp nhận nổi. Thà rằng chết còn hơn cướp đi sinh mạng của người khác.