Địch Phương Cực quay lại nhìn Phương Lan Yên ánh mắt lưu luyến anh đưa tay lên sờ vào má cô sau đó dứt khoát nhảy xuống.
"Đầu thai chuyển thế, đoạn tuyệt tình ái như vậy có lẽ sẽ tốt cho đôi bên" anh nhắm mắt mặc cho cơ thể rơi xuống.
Phương Lan Yên gào lên, trách anh sao không đợi người tới tri viện.
Ngụy Cẩm Linh:" Thà nhảy xuống cầu Vô Kiều còn hơn chết dưới kiếm của con mụ súc sinh đó, cô không thấy tốt hơn sao".
Lan Yên thấy Cẩm Linh nói cũng có lí, nhất định kiếp sau em sẽ lại tìm được anh, lại thích anh, lại yêu anh.
Ba người bọn họ do tình thế ép buộc lần lượt nhảy xuống, Khả Lộ đứng đó định níu lại Ngụy Cẩm Linh nhưng bất thành, đành đem quân rút lui.
......................
Giây phút sen nở một luồng khí rức rỡ toả ra xung quanh. Rồi dung hợp lại biến thành một tiểu cô nương sinh đẹp có nụ cười như hoa, Thiên Đế đích thân đặt tên cho nàng là Dung Ái,
Một vị quan thần nào đó:" Tên nàng rất hay và ý nghĩa, cảm ơn ngài đã đặt cái tên hay như vậy!"
mọi người nâng ly chức mừng bắt đầu nhập tiệc.
Lúc này một người đến bẩm báo rằng một đám Yêu Ma đã trà trộn lên Thiên Giới, con gái của Thiên Lôi và con trai của Địch Tướng Quân cùng đám bạn lần lượt bị ép nhảy xuống Cầu Vô Kiều.
Nghe được tin này, mọi người xung quanh bắt đầu hoảng loạn, ai nấy đều nhìn nhau bàn tán xôn xao. Hằng Nga nghe được như sét đánh ngang tai, hai người con gái mà nàng hết mực thương yêu giờ đã không còn ở đây nữa.
Nàng nhất thời không chấp nhận được mà ôm ngực thở dốc.
"Hằng Nga! Người không sao chứ?" cô hầu bên cạnh lên tiếng hỏi. Nàng lắc đầu rồi ra hiệu người bưng cho tách trà.
Thiên Đế lập tức ra mặt trấn an mọi người:
"Hôm nay là ngày sen nở, biểu thị cho sự may mắn tốt lành, vậy mọi người cùng cầu nguyện ban phước cho bọn nhỏ bình an vô sự, coi như lần này chúng xuống phàm trần lịch kiếp".
Nói rồi Ngọc Hoàng nâng ly rượu lên rồi một hơi cạn sạch. Dân chúng xung quang nghe người nói có lý cũng lần lượt uống cạn ly rượu của mình.
Mọi người đang dần chở lại với không khí vui vẻ xung quanh Dung Ái. Riêng chỉ có Hằng Nga lúc này lòng đau như cắt, cô chắc chắn con gái cô lành ít dữ nhiều. Cô không thể chấp nhận được sự vô cảm của Thiên Đế.
Ngay cả chồng và những người xung quanh đã bị Thiên Đế thôi miên mà trở nên vô cảm với con của mình. Chẳng lẽ vì Lý Tử Khanh của ngài không ở trong số đó nên ngài không lo?
Địch Tướng Quân liên tục uống rượu, ông không thổ lộ ra ngoài. Con trai ông nên tự mình đối mặt với số phận rồi. Ông đang đưa ly rượu lên uống thì một bàn tay giữ lại.
Thì ra là Hình Dương, giây phút trước khi Ngọc Vũ nhảy xuống đã làm rơi chiếc dây chuyền.
"Thú...". Chưa nói dứt câu ông đã bị Hình Dương bịt miệng lại.
Anh đến để cầu xin ngài giúp anh mở kết giới bảo vệ Thiên Giới, chỉ có kiếm của ngài mới đủ sắc nhọn để làm điều này.
Địch Tướng Quân thoáng cái đã nhìn ra anh có tình cảm với Ngọc Vũ chắc chắn xuống nhân gian để tìm và bảo vệ cô.
Ông ngay tức khắc đồng ý, Hình Dương lấy cớ Địch Tướng Quân đã say mà dìu ông rời khỏi.
Giây phút lướt qua nhau, Dung Ái đã trúng tiếng sét ái tình với Hình Dương, cô lẽo đẽo theo anh về tận nhà của Địch Tướng Quân.
"Có thể cho Dung Ái biết anh tên gì không?"
"Dung Ái! Cô nên về nơi tổ chức lễ hội thì hơn" Nói rồi Hình Dương không chịu nổi nữa mà gục xuống.
Dung Ái đến gần mới phát hiện ra anh bị thương, liền dùng tiên pháp của mình trị cho anh.
Hình Dương cảm ơn cô rồi mang theo sứ mệnh cao cả xông đến Cầu Vô Kiều. Lúc này đám vệ binh canh cổng đã bị Địch Tướng Quân hạ đo ván chỉ trong một nốt nhạc.
Ông bay lên dùng thanh kiếm của mình chém một nhát thật mạnh vào kết giới.
Kết Giới vẫn không mảy may xuất hiện vết nứt, y nguyên như ban đầu.
Ông dùng hết tiên lực hội tụ vào mũi kiếm, Hình Dương và Dung Ái cũng thi triển phép giúp đỡ ông một tay.
Ngay lập túc một luồng sức mạnh kinh khủng làm rung động cả Thiên Giới. Kết giới bảo vệ giữ Thiên Giới Và Phàm Giới nứt ra một vết to. Địch Tướng Quân rơi xuống đất, vì hy sinh quá nhiều linh lực mà trọng thương.
Hình Dương quỳ xuống lạy ông một lạy như lời cảm tạ.
" Ngài làm như vậy khiến tôi hổ thẹn quá, mong một ngày nào đó lại được ngồi uống rượu với ngài".Ông giục anh mau chóng rời khỏi vì quân triều đình đã đuổi đến.
"Hẹn ngày tái ngộ".
Anh nhìn ông và Dung Ái lần cuối rồi lập tức phi thân vào vết nứt, rời khỏi Thiên Giới.
"Thưa Địch Tướng Quân! Hình Dương đi khi nào mới trở về ạ?"
" Chuyến này đi không rõ ngày tương phùng, nhưng nếu cô đã thầm thương như vậy, đến ngày hết nhiệm kỳ của bản thân có thể chọn xuống Phàm Giới mà tìm"
Nghe vậy, Dung Ái cảm ơn lời chỉ bảo của Địch Tướng Quân. Cô sẽ cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình để nhanh chóng gặp lại anh.