Tôi ngoan ngoãn lên xe ngồi xuống, bà ấy ngồi ở hàng ghế trước lúng túng mở miệng: “Mẹ có một số việc nên đến trễ một lát, mẹ có mua quà xin lỗi cho con này, con không nên vì chút chuyện cỏn con này mà tức giận với ba mẹ.”
Tôi nghe vậy, bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên hộp bánh kem: “Là nhãn hàng và hương vị mà em gái yêu thích nhất, xem ra hôm nay em ấy thể hiện rất tốt, đây là quà khen thưởng cho em ấy sao.”
Như bị d.a.o đ.â.m vào tim, bà ấy hít một hơi thật sâu, đang định bùng nổ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức bắt gặp ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của tôi qua gương chiếu hậu.
Không có tức giận hay bất bình như trước đó, chỉ là bình tĩnh kể lại một chuyện.
“Tiểu Huỳnh?” Bà ấy có hơi kinh ngạc, lên tiếng gọi tôi.
Tôi cũng chỉ cong môi, nở một nụ cười theo tiêu chuẩn.
Chờ đến khi về nhà, bên phía bệnh viện đã thông báo cho ba tôi biết chuyện xảy ra vào ngày hôm nay.
Trên bàn cơm, ông ấy quở trách mẹ, bảo sau này bà ấy đừng chỉ lo cho đầu mà không quan tâm đến đuôi.
Nói xong, ba tôi mở miệng: “Chuyện này là lỗi của ba mẹ, Tiểu Huỳnh đừng tức giận, sau này ba mẹ nhất định sẽ sửa.”
Trong giọng của ông ấy để lộ một chút chột dạ, từ đầu đến cuối, không một ai nhắc đến nguyên nhân vì sao tôi bị bệnh, bọn họ muốn che đậy, khiến việc này qua đi. Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn dành thời gian cho việc học nhiều hơn, không muốn phải tranh cãi với những người không liên quan.
“Sẽ không.” Tôi bình tĩnh lên tiếng, những người và những thứ không quan trọng đương nhiên là không đáng để tôi tức giận.
Dưới cái nhìn dò xét của bọn họ, tôi thong thả ăn cơm, cũng không có chuẩn bị trái cây sau bữa ăn cho bọn họ, cũng không muốn bóp chân hay vai cho ai, tôi quay người lên lầu giải đề.
Đến khoảng 9 giờ, tiếng gõ cửa phòng tôi vang lên.
“Tiểu Huỳnh, bây giờ con có rảnh không, có muốn trò chuyện với ba mẹ một lát không?” Giọng nói thận trọng của ba vang lên từ ngoài cửa, đây là đãi ngộ mà tôi chưa bao giờ nhận được kể từ khi chuyển đến đây.
Tôi cau mày, nhìn đề vật lý dưới ngòi bút, không khỏi “chậc” một tiếng.
“Không cần đâu ạ.” Cuối cùng, tôi lễ phép từ chối bọn họ.
Tôi từ chối bọn họ, nhưng ngược lại lại làm bọn họ bắt đầu cố chấp hơn, nhất định phải nói chuyện với tôi.
Tôi biết đây là vì bọn họ cho rằng tôi đang tức giận vì bị lạnh nhạt, cho rằng chỉ cần dỗ dành tôi một lát là tôi sẽ bình thường trở lại.
Nhưng dần dần, bọn họ bắt đầu luống cuống.
Bởi vì bọn họ phát hiện, dường như tôi thật sự không thèm quan tâm gì đến bọn họ.