Ánh Sao Rực Rỡ

Chương 5




4

Sau lại, có lẽ là thật sự đau lòng cho Tô Dao.

Vì bảo đảm Tô Dao có thể lớn lên một cách hạnh phúc và an toàn, bọn họ đã trở về nước. Bọn họ không làm phóng viên nữa, mà tự tìm một công việc trong biên chế, định cư ở thành phố.

Bọn họ dùng tất cả số tiền tiết kiệm được trong mấy năm nay để nuôi dưỡng Tô Dao, cho em ấy nền giáo dục tốt nhất cũng như mái ấm gia đình tốt nhất.

Từ đầu tới đuôi, không có ai nhớ đến mình cần có một người mẹ và đứa con gái bị lãng quên ở nông thôn.

Dần dần, những suy nghĩ tốt đẹp về ba mẹ ở trong lòng tôi bắt đầu tan biến.

Tôi không còn khao khát tình yêu của bọn họ nữa, chuyên ngành báo chí từng là ưu tiên hàng đầu trong lòng tôi cũng đã bị tôi loại khỏi kế hoạch.

Bà nội thấy thế, cũng thường an ủi tôi.

Bà nội nói: “Cho dù như thế nào, bà nội mãi mãi đều yêu Bảo Bảo, cho nên Bảo Bảo phải đối xử với bản thân mình thật tốt, Bảo Bảo yêu bản thân thì bà nội mới thấy vui vẻ.”

Vì vậy, tôi càng thêm cố gắng học tập, muốn bà nội có thể sống một cuộc sống tốt đẹp càng sớm càng tốt.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Năm tôi học lớp 11, lúc bà nội ra cửa mua đồ ăn, dẫm phải vũng nước trước cửa, té ngã.

Bà nội không nói cho ai cả, vẫn tiếp tục sống như thường ngày, thậm chí còn điện thoại hứa với tôi, bà ấy sẽ nấu món sườn heo om mà tôi yêu thích sau khi về nhà nhân ngày nghỉ hàng tháng.

Nhưng tôi còn chưa chờ đến ngày nghỉ hàng tháng, tôi đã nhìn thấy ba mẹ tôi về quê lo xử lý lễ tang cho bà nội.



Bọn họ đứng trước cửa văn phòng hiệu trưởng, phía sau còn có một cô gái có làn da rám nắng.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Cô gái ấy rất tự tin, rất đường hoàng, yêu thích hay chán ghét gì đều thể hiện ở trên mặt.

Ngược lại là ba mẹ tôi, một đôi nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đứng trước mặt tôi.

Chúng tôi nhìn nhau không nói gì, bầu không khí tràn đầy xa lạ, xấu hổ.

Mãi cho đến khi bọn họ nói với tôi, bà nội đã qua đời.

Bọn họ tới đón tôi theo di nguyện cuối cùng của bà nội, muốn đưa tôi đưa lên thành phố để nuôi dưỡng tôi. Trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều vỡ tan.

Tôi đã quên bản thân mình đã khóc lóc tiến đến cầu xin bọn họ dẫn tôi đi gặp bà nội như thế nào.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhìn thấy một tấm mộ bia lạnh như băng.

Lẽ ra, bọn họ phải an ủi tôi, nói rằng dù không có bà nội thì sau này tôi vẫn còn có ba mẹ.

Nhưng những lời an ủi của họ xa lạ, cứng ngắc như đang đọc lời thoại.

Tô Dao - người được bọn họ nhận nuôi đứng phía sau nhìn tôi làm mặt quỷ.

“Ba mẹ cũng đâu có nợ chị gì đâu, lúc em và ba mẹ chịu khổ ở chiến trường, chị còn đang hưởng phúc ở quê nhà kia mà.” Cô ấy bất bình, đứng phía sau lẩm bẩm một câu như vậy.

Chính câu nói này đã hoàn toàn khơi dậy sự tức giận của tôi.



Tôi không màng đến sự ngăn cản của ba mẹ, xông lên đánh cô ta.

Ba mẹ nhiều lần cố gắng tách hai người chúng tôi ra, nhưng đều thất bại.

Mãi cho đến khi Tô Dao bị tôi bứt một nhúm tóc, tiếng thét chói tai vang khắp nghĩa trang yên tĩnh.

“Bốp”, một tiếng tát tay vang lên.

Mẹ của tôi, người mà từ trước đến nay đều được mọi người khen ngợi là mỹ nữ hiền thục, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình. Sau đó bà ấy nhìn về đôi má sưng đỏ của tôi, vô thức vươn tay muốn tiến đến vuốt ve tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh đi.

Phía sau tôi là nụ cười ấm áp của bà nội trong tấm ảnh đen trắng được in lên mộ bia.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra, trên thế giới đơn độc này. Tôi chỉ có một mình.

Mặc dù tôi đã tìm lại được ba mẹ của mình, nhưng bọn họ đã có một cô con gái khác, bọn họ đã bù đắp tất cả những gì thiếu tôi cho cô ta.

Đến cuối cùng, thậm chí vì cô ta, bọn họ làm tổn thương tôi.

“Đừng chờ mong vào bọn họ, cũng đừng yêu bọn họ nữa, từ nay về sau, con hãy yêu thương chính bản thân mình đi.”

Trong giấc mơ, một giọng nói già nua nhưng rất đỗi hiền lành vang lên, giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc.

Bà ấy nói: “Do bọn họ ngu dốt, nên đã đánh mất đứa bé ngoan nhất trần đời, bọn họ sẽ hối hận.”

Mí mắt tôi run lên, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.