Thấy tôi không nói lời nào, vẻ mặt của ba mẹ có hơi thất vọng, bọn họ nói: “Ba mẹ sai rồi, huyết mạch tình thân không thể cắt đứt, lúc trước ba mẹ không nên phớt lờ con, Tiểu Huỳnh, con tha thứ cho ba mẹ đi.”
Lúc bọn họ nói những lời này, trong mắt bọn họ chỉ có tôi.
Tình yêu thương của cha mẹ, thứ mà tôi đã khát vọng 17 năm trời, nay lại được đặt trong tầm tay, nhưng tôi vẫn từ chối.
“Tôi không cần.” Tôi nói: “Tôi không cần sự trợ giúp của các người, cũng không cần các người.”
“Mười bảy năm qua, không có sự chăm sóc của ba mẹ, tôi vẫn lớn lên rất khỏe mạnh, sau này tôi sẽ sống càng tốt hơn nữa. Vào lúc tôi yêu cầu các người nhất, các người đã không xuất hiện. Vậy thì cũng không cần có mặt trong tương lai sau này của tôi.”
“Không phải như thế, ba mẹ không cố ý như vậy!” Lúc này, người kích động lên tiếng là mẹ, bà ấy nắm tay của tôi, đôi mắt ngập nước lộ vẻ cầu khẩn: “Tiểu Huỳnh, con không biết lúc trước khi con vừa đến thế giới này, ba mẹ đã sung sướng biết bao. Ba mẹ ước gì có thể tặng cả thế giới cho con.”
“Nhưng các người đã không quý trọng tôi, các người còn có một đứa bé khác, dành toàn bộ yêu thương cho đứa bé ấy. Không, thậm chí các người cũng không yêu Tô Dao, các người chỉ đắm chìm trong cảm giác cao thượng vĩ đại mà việc nhận nuôi cô nhi của đồng nghiệp mang lại, các người chỉ yêu bản thân mình.”
Hai người đồng thời im lặng, không thể cãi lại. Hồi lâu sau, giọng của bọn họ lại vang lên, không còn giọng điệu kiêu ngạo và quyết tâm như trước nữa, bọn họ khẩn cầu tôi với giọng điệu hèn mọn nhất: “Thật sự không thể cho ba mẹ thêm một cơ hội nữa sao? Không phải là lần trước chúng ta đã rất thân thiết rồi hay sao?”