Ánh Sao Rực Rỡ - Mộng Nam Sương

Chương 13




Tôi chỉ đứng im bình tĩnh nhìn cô ta, nói cho cô ta biết nếu còn tiếp tục buông thả bản thân mình như vậy, chỉ là tự hủy hoại tương lai của chính mình mà thôi.

Cô ta không nghe, vẫn tiếp tục khóc đến đỏ mắt, nói bản thân sắp mất gia đình luôn rồi, còn cần tương lai gì nữa.

Nghe vậy tôi không nói thêm gì nữa, vòng qua cô ấy chuẩn bị trở về ký túc xá.

Lúc gần đi, cô ta túm chặt góc áo của tôi, nức nở muốn tôi thề sẽ không bao giờ trở về.

“Coi như tôi cầu xin cô đó, Diệp Huỳnh, bây giờ trong lòng bọn họ chỉ có cô, mỗi lần thấy thứ gì liên quan đến cô bọn họ cũng sẽ khóc. Tôi thừa nhận, tôi không bằng cô, nhưng tôi thật sự rất sợ hãi, cô đừng trở về……”

Tôi cúi đầu nhìn bộ dáng cô ta ngồi xổm trên mặt đất ăn nói khép nép, không thể liên tưởng cô ta đến cô gái tự tin đường hoàng mà tôi gặp lần đầu tiên nữa rồi.

Tô Dao nói đúng, đúng là ba mẹ tôi rất hối hận.

Mấy ngày qua, bọn họ không ngừng gọi điện thoại cho tôi, thậm chí còn chạy đến trường học tới tìm tôi.

Bọn họ cầm những món quà mà tôi làm cho bọn họ trước đây.

Hoặc đau khổ hoặc kinh ngạc. Bọn họ kinh ngạc trước sự tài năng và khéo léo của tôi. Lại đau khổ vì khi gặp lại nhau tôi không còn muốn gọi họ là ba mẹ nữa.

Sau đó, tôi không thể chịu đựng được nữa, tìm sự trợ giúp từ giáo viên chủ nhiệm.

Tôi đã giải thích hoàn cảnh gia đình của mình cho giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, trường học rất coi trọng việc này, đã phái người đi nói chuyện với ba mẹ tôi vài lần. Quả nhiên sau đó bọn họ không còn đến nữa.

Về phần Tô Dao, hệt như những lời cô ta đã nói, cô ta chỉ cần một gia đình yêu thương cô ta, không cần tương lai. Kỳ thi đại học tới gần, nhưng tâm trí của cô ta vẫn không tập trung học hành, ngày nào cũng chỉ nghĩ phải làm sao để ba mẹ chú ý đến mình nhiều hơn.



Giáo viên của cô ta đã từ bỏ cô ta, ngay cả ba mẹ cũng đã chuẩn bị cho việc cô ta học lại.

Nhưng Tô Dao cảm thấy không sao cả. Sau khi chống đối ba mẹ, cô ta còn vui sướng hơn, bởi vì ba mẹ sẽ ngày ngày vây quanh cô ta, trong mắt hay trong lòng gì cũng chỉ có mình cô ta. Vì thể cô ta càng thêm không nghe lời, làm cho ba mẹ và thầy cô đều vô cùng mệt mỏi.

Đối với chuyện này, tôi cũng không có gì để bình luận, dù sao thì mệnh của mỗi người mỗi khác.

Không lâu sau, kỳ thi đại học cũng đã đến.

Suốt chặng đường, tôi đều phát huy rất ổn định, lúc đi ra khỏi trường thi, chỉ cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhàng.

Trong mắt tôi, đề thi cũng không khó lắm.

Trước đây, vì để thu hẹp khoảng cách với học sinh thành phố, tôi đã điên cuồng giải đề bất chấp ngày đêm, bây giờ tất cả những nỗ lực đó đều đã được đền đáp.

Tôi rất tự tin về thành tích của mình, thành tích đó cũng đủ để tôi đầu trường top đầu mà bao người mơ ước.

Tình hình của Tô Dao rất thảm hại, cô ta nộp giấy trắng bài thi môn toán.

Sau khi ba mẹ biết được, hai người không khỏi than ngắn thở dài.

Giờ đây bọn họ mới cảm giác thực sự hối hận, cũng càng thêm nhớ tôi.

Bọn họ vội vàng thúc giục tôi trở về, lần này, tôi không có từ chối.