Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Số Một
Trong xe taxi, trải qua một loạt lăn lộn như vậy, miệng vết thương trên đỉnh đầu của An Khanh càng thêm đau đớn dữ dội, làm sắc mắt cô càng thêm khó coi đồng thời giống như sắt ngất. Cô nắm chặt tay, mím môi thật chặt, nhịn sự đau đớn bất thình lình, chỉ hy vọng hai người bên ngoài nhanh chóng giải quyết công việc, sau đó nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng tầm mười lăm phút sau, hai người vẫn đang giằng co không ngừng, người đàn ông tất nhiên không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài, bất ngờ xảy ra tai nạn xe cô nói không tức giận là không thể nào, mà lý do tài xế câu kéo ăn nói khép nép là muốn giảm bớt phí bồi thường. Đề tài giữa hai người không thể nào thống nhất, cứ như vậy mà kéo dài ra.
An Khanh đau đầu như sắp nứt ra, lại nhẫn nhịn thêm năm phút, cắn răng mở cửa xe ra, bên trong cặp mắt lạnh lẽo đầy sương mù tươi đẹp là sự phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người: "Việc của các người có phải muốn giải quyết đến tận tối ngày hôm nay hay không?"
Người đàn ông rõ ràng không dự đoán được trong xe còn có một cô gái có sức khoẻ không tốt, sửng sốt chớp mắt một cái, nhanh chóng phản ứng lại quan tâm nói: "Cô gái, cô đây là?"
Sự đau đớn trên đầu đã làm cho sự bén nhọn bên ngoài của cô sắp bị mài mòn hết, An Khanh đau đớn cắn môi, nhấc mí mắt lên, khó khăn nghẹn ra tiếng nói: "Giống như anh đã thấy!"
Người đàn ông cùng tài xế hoảng sợ, đầu tiên là gặp tai nạn xe cộ, lại gặp chuyện bồi thường, hiện tại lại gặp chuyện khách hàng bị thương, mặt tài xế khóc lóc như sắp hỏng: "Cô gái nhỏ, không phải cô nói cô không có việc gì hay sao?"
An Khanh trợn mắt, sức lực không còn: "Nếu anh không lái xe bay lên trời trì hoãn thời gian, tôi hiện tại đã có mặt ở bệnh viện kiểm tra, dùng thuốc tất nhiên sẽ không có việc gì rồi."
Sắc mặt của cô thật sự vô cùng khó coi, mồ hôi đầm đìa trên trán, sắc mặt tái nhợt, băng gạc màu trắng trên trán tái nhợt y như sắc mặt của cô, lúc này đôi môi căng thẳng không chịu nổi đau đớn, ai nhìn thấy cũng muốn giúp đỡ cô. Phối hợp với bộ dáng cô gái xinh đẹp, nhu nhược, ai nhìn thấy cũng sẽ mềm lòng.
Người đàn ông cũng như vậy, lập tức muốn nhanh chóng giải quyết việc này, nhưng lúc này cô gái suy yếu trong xe lại nhảy xuống, đi qua người anh ta dừng ở bên cạnh xe bảo mẫu màu đen bạc, dồn dập gõ vang cửa sổ xe.
Người đàn ông hoảng sợ vội vàng ngăn cản: "Cô gái, cô làm gì vậy?"
"Tất nhiên là bồi thường." An Khanh bực bội nhấc mí mắt lên, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống gò má, lại gõ vang cửa xe một lần nữa: "Nếu anh lâu như vậy cũng không thể làm chủ được, vậy tìm người có thể làm chủ đến đây."
"Cô.." Người đàn ông giống như gặp quỷ, muốn hỏi cô làm sao biết anh ta không thể làm chủ được, cô sao có thể biết trong xe có người? Lời nói còn chưa nói ra hết, đã thấy cửa sổ xe chậm rãi được kéo xuống, lộ ra một gương mặt đeo kính râm cùng mũ lưỡi trai, môi mỏng hơi nhếch lên, khàn khàn lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"
"Tất nhiên là có việc." Đôi mắt đào hoa như say của An Khanh nâng lên, nhanh chóng nói: "Chuyện xảy ra phía trước chắc anh cũng biết, do sai lầm của tài xế dẫn tới chuyện này nên tôi cũng rất lấy làm tiếc, huống hồ trách nhiệm lần này đều thuộc về người tài xế kia, cho nên chúng tôi nguyện ý phụ trách hoàn toàn. Nhưng thật xin lỗi, tôi hiện tại cần phải đến bệnh viện nhanh chóng, không có thời gian cùng trợ lý của anh kéo dài việc giải quyết, nếu có thể tôi muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này."
Bỏ kính xuống, người đàn ông hoang mang nhấc mí mắt lười nhác nhìn về xe taxi phía trước, sau đó lộ ra một vẻ mặt hiểu rõ, lại quay đầu nhìn về cô gái đứng ở trước mặt mình, gian nan chống đỡ thân thể lung lay cùng với đôi mắt bình tĩnh kiên định, trầm thấp phun ra hai chữ: "Vậy nên?"
Đây không phải đã rõ ràng rồi à? An Khanh nhìn anh như kẻ ngốc: "Vậy nên chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này có được không?"
Người đàn ông kinh ngạc vươn ngón tay lộ rõ khớp xương ra khỏi khung cửa, nghi ngờ hỏi: "Việc này là trách nhiệm hoàn toàn của tài xế, cô cũng không có bất cứ trách nhiệm gì."
Tài xế kinh ngạc đến ngây người cũng cảm thấy vô cùng cảm động: "Đúng vậy, cô gái à, đây đều là trách nhiệm của tôi, làm sao có thể lấy tiền của cô, cô yên tâm, tôi có mua bảo hiểm, trình độ này hoàn toàn có thể trả được bồi thường."
An Khanh đầu đau sắp nứt toạc, cặp mắt đào hoa nhìn về phía tài xế, cánh môi tái nhợt tạo ra một độ cung hỗn độn: "Nếu anh mua bảo hiểm, vậy anh còn cùng anh ta giằng co lâu như thế làm gì?" Có bệnh à?
Tài xế trừng lớn mắt, đột nhiên nghẹn lời, ngập ngừng giật giật môi lại phát hiện không thể tìm được lý do để phản bác lại, chẳng lẽ lại nói muốn cùng người ta kì kèo để bớt được chút tiền? Chỉ sợ cô gái yếu đuối mong manh này sẽ tức giận nhảy dựng lên đánh anh ta..
An Khanh lười không muốn nhìn anh ta phát bệnh thần kinh, chỉ muốn có thể nhanh chóng quay về bệnh viện tiếp nhận trị liệu. Từ trong túi lấy ra ví tiền, lúc nhìn thấy một ít tiền mặt màu đỏ cô đơn trong đó lại trở nên đau đầu.
Nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉnh lại tư thái và biểu tình đưa chín tờ tiền mặt màu đỏ bình tĩnh nhét vào cửa sổ xe, sau đó từ trong túi lấy giấy bút ra viết một dãy số điện thoại, lúc viết tên đổi chữ "Khanh" thành chữ "Đóa", động tác nhanh chóng nhét vào tay người đàn ông đeo kính: "Thật xin lỗi, trên người tôi hiện tại không đủ tiền mặt, hiện tại tôi phải quay về bệnh viện tiếp nhận trị liệu không có thời gian đi lấy tiền, sau khi sửa xe xong, anh có thể gọi cho tôi, xin yên tâm tôi nhất định sẽ hoàn toàn phụ trách."
Người đàn ông hạ cặp mắt đang buồn ngủ xuống, sau khi bị An Khanh nhét tờ giấy vào trợn mắt, cúi đầu nhìn mấy tờ tiền mặt trên người mình, lộ ra kinh ngạc phun ra một tiếng: "Cô.."
An Khanh thật sự là không thể tiếp tục kiên nhẫn ứng phó, lúc này ót của cô đã đau đến cả đầu, ngay cả trước mắt cũng mênh mang lay động, làm cô không thể đứng vững. Cắn chặt cánh môi, cô giữ vững lý trí cuối cùng nhanh chóng dựa vào tài xế trở về taxi, căng thẳng hô hấp nói: "Mau đưa tôi đến bệnh viện, giúp tôi gọi điện thoại cấp cứu."
Tài xế đã sớm bị sự thay đổi này làm kinh ngạc đến ngây người, lúc này nhìn thấy bộ dáng sắp té xỉu của An Khanh càng sợ tới mức hoảng loạn, làm gì còn tâm tư để ý tới chiếc xe bảo mẫu kia nữa, nhanh chóng lái xe ầm ầm rời đi, một bên mồ hôi đầy đầu vội vàng lấy di động ra gọi điện thoại cấp cứu của bệnh viện: "Cô gái nhỏ phải kiên trì, kỹ thuật lái xe của tôi tốt lắm, lập tức sẽ tới bệnh viện ngay."
An Khanh nhắm hai mắt muốn mang to vô lực: "Anh không cần đi quá nhanh, chỉ cần có thể đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu thì tốt rồi."
Tài xế nghẹn lại, hơn nữa ký ức chuyện xảy ra ngoài ý muốn vừa rồi khắc sâu quá mức, chột dạ lại không dám khoe ra kỹ thuật lái xe. Yên lặng gọi điện thoại, hẹn cùng với bệnh viện thời gian địa điểm đón người, sau khi cúp máy lại trở về trạng thái nghiêm túc nhìn chằm chằm đường xe chạy về hướng chân núi.