Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Số Một

Chương 1: Đoạt giải trở về




Bóng đêm nồng đậm như mực, trên bầu trời mấy ngôi sao trong sáng mỏng manh điểm xuyết trên màn đen sân khấu, thời gian chậm rãi trôi, rạng sáng 12 giờ 45 phút, không khí trong sân bay quốc tế Cảng Thành càng ngày càng nhiệt liệt, giống một nồi nước sôi không được lên men đang quay cuồng.

Hàng chục phóng viên cầm camera vây quanh cửa ra quốc tế, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng cửa ra, phía sau phóng viên là một nhóm fans đông đảo kích động hò hét. Khi nghe được thông báo máy bay hạ xuống sân bay, tất cả mọi người giống như được tiêm máu gà nhìn chằm chằm cửa ra, vô số các fans phía sau vô số dơ poster biểu ngữ hưng phấn hét lên: "An Khanh, An Khanh, Khanh Khanh của lòng ta, không gì sánh được. An Khanh, An Khanh, Khanh Khanh của lòng ta, không gì.."

Giọng của vô số người tụ lại, đều dâng trào ý chí chiến đấu lại không hề hỗn loạn, thoạt nhìn giống như đã trải qua diễn tập nên lúc này mới phấn chấn đồng lòng như vậy.

"Chậc chậc, lần này An Khanh đoạt được giải thưởng, cô ấy hẳn là siêu nghệ sĩ trong nước." Ở trong đám đông người phía trước, một phóng viên nhìn thấy các fans hưng phấn náo nhiệt đến cực điểm, dùng máy ảnh chụp vài tấm, còn nghĩ tiêu đề ngày mai sẽ là "Ảnh hậu điện ảnh quốc tế An Khanh trở lại, người hâm mộ đang chờ đợi để ăn mừng qua đêm."

"Đây là điều cô ấy xứng đáng, trong nước đã nhiều năm không giành được giải ảnh hậu điện ảnh quốc tế. Lần này, An Khanh trở lại với một chiếc cúp. Làm bừng sáng làng giải trí trong nước, tất nhiên mọi người đều sẽ vui vẻ." Phóng viên bên cạnh xen vào nói, nhân tiện nhìn tấm ảnh khổng lồ trên băng rôn, dưới phông nền tối, người mặc váy màu trắng **** đôi chân dài, đôi mắt mở to đen nhánh sâu không thấy đáy đạm mạc nhìn chăm chú vào phía trước, đây đúng là ảnh trên sân khấu của An Khánh người đạt giải ảnh hậu lần này, cũng là bức ảnh thu hút người khác nhất, là bức ảnh làm cho vô số fans nước ngoài và nhà phê bình điện ảnh mê muội nhất.

Chỉ là phông nền đen, cổ chân mảnh khảnh bị trầy xước và lộ ra tơ máu, váy trắng xám, biểu cảm hờ hững, rõ ràng đây là bức ảnh có nhiều khuyết điểm, nhưng ai nhìn thấy bức ảnh này sẽ bị ánh mắt của cô ấy làm cho choáng váng, không thể nhận thấy những khuyết điểm khác trong bức ảnh này. Hai gam màu mỏng manh, tương phản hai màu đen trắng và những gam màu cực kỳ khó kiểm soát giờ đang ngoan ngoãn mềm mại dưới chân cô ấy, không có một chút khuyết điểm nào, hoàn toàn giống như hình dáng đó vốn nên là như vậy.

Cô nên cao ngạo như vậy, ngay cả khi cô đang chìm trong mớ hỗn độn của địa ngục cũng không giảm sự phong hoa tuyệt đại trên người cô..

"Aaa, An Khanh, cô ấy ra rồi, aaa, An Khanh em yêu chị.."

Trên lối ra một người phụ nữ mặc áo khoác trắng và đeo kính râm bước ra dưới sự bảo vệ của vệ sĩ. Vô số người hâm mộ và các phóng viên đang chờ đợi đã la hét điên cuồng, chen lấn đi về phía trước, hy vọng có được vị trí hoàn hảo để chụp được vài bức ảnh, nếu vận khí tốt hơn một chút, có thể cùng Ảnh hậu điện ảnh quốc tế nói vài câu, vậy thì không còn gì bằng.

Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ An Khanh gian nan đi ra ngoài, trên mặt có một nụ cười hoàn mỹ, môi đỏ gợi lên đi ra từ con đường mà vệ sĩ tạo ra, sau đó nói chuyện với các fans kích động đến mức hai má đỏ lên, hô hấp khó khăn, dặn dò đối phương chú ý an toàn.

Gian nan từ sân bay đi ra, tài xế tăng tốc thoát khỏi đám phóng viên đã theo đuổi suốt chặng đường, An Khanh thở phào nhẹ nhõm ném kính râm sang một bên nói với tài xế: "Đi Thanh Trì Viên."

Tài xế ha hả cười cười, trêu ghẹo nói: "Cô An về chúc mừng với anh Lâm à?"

An Khanh xoa xoa chân mày mệt mỏi, tâm trạng thoải mái đáp: "Đúng vậy, ở nước ngoài đã không gặp nhau hai tháng, lần này trở về tạo cho anh ấy một bất ngờ."

Tài xế hiểu rõ xoay tay lái đi về Thanh Trì Viên ở phía nam thành phố. Nơi đó là một tiểu khu cao cấp mới được xây dựng trong hai năm qua, không có nhiều người sinh sống nên An Khanh yên tâm mua một căn nhà ở đó và dùng nó làm thành tổ ấm của mình và Lâm Thần.

Sau hơn nửa giờ, xe vững vàng đỗ lại ở bên ngoài Thanh Trì Viên. An Khanh mở to đôi mắt mệt mỏi đeo kính râm từ chối trợ lý của công ty, cô đeo ba lô đi vào, trong lòng có chút háo hức, cô bước vào cửa nhà, chạm tay vào chiếc ba lô có chứa chiếc cúp, nhếch môi thành một vòng cung vui vẻ, mở khóa mật mã.

"Cạch." Một tiếng vang khe khẽ, cửa mở ra, An Khanh cong môi cười cười, vừa định gọi người, nhưng vừa nhìn xuống lại nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ diễm lệ xa lạ chọc vào trong mắt cô, làm cô đau đớn. Hơi thở của cô ngừng trệ, nụ cười cứng đờ, cô còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy một thanh âm nũng nịu của một người phụ nữ từ phòng ngủ của cô truyền tới: "Anh Lâm, anh thật là xấu, anh nói dối em, nhưng anh nói có phải là thật không?"

An Khanh đứng tại chỗ, nụ cười trên biến mất không còn tăm hơi, cho đến khi đứng trước cửa phòng ngủ đang đóng cửa, sắc mắt âm trầm ngưng tụ, như treo một tầng băng mỏng, hai mắt thâm thúy, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn vào cánh cửa, dường như thông qua cánh cửa gỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng những gì đang diễn ra bên trong.

"Đương nhiên là thật." Bên trong cửa truyền đến một tiếng cười khẽ, mang theo ý trêu tức: "Nói dối em thì có ích gì, chỉ là một vai diễn nhỏ, anh vẫn có thể thu xếp được cho cưng."



Người phụ nữ quyến rũ hừ một tiếng: "Anh Lâm, anh lại bắt nạt em, cẩn thận chị An trở về nhìn thấy."

"Cô ta?" Giọng của Lâm Thần đột nhiên lạnh đi: "Cô ta đoạt giải đang vô cùng phong quang, làm sao có thể trở về."

Người phụ nữ cám dỗ nói: "Anh Lâm, không phải anh nói lần trước Chị An giúp anh lấy được vai nam chính trong phim của đạo diễn Lý à?"

"Đúng vậy." Khoé miệng của Lâm Thần lộ ra một chút chờ mong và đắc ý: "Bên cạnh cô ta nhiều năm như vậy, cũng chỉ có lợi ích này."

Ngoài cửa, tay cầm balo của An Khanh đã hằn lên một vết đỏ.

Người phụ nữ nũng nịu quyến rũ cười nói: "Anh Lâm, nếu anh nổi tiếng cũng không thể quên em đâu đấy."

Lâm Thần ha ha cười, giống đã thấy được mình dẫm lên An Khanh bước lên vị trí diễn viên số một trong nước, kiêu ngạo đắc ý nói: "Cho dù anh quên ai cũng sẽ không quên em, nếu không anh nhờ An Khanh sắp xếp cho em một vai diễn trong đoàn phim, vậy thì lúc đó chúng ta ở đoàn phim cũng có thể làm thường xuyên.."

"Bang!" Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, đèn trong phòng ngủ sáng rực, hai người đang ôm nhau nhìn thấy An Khanh đứng ở ngoài cửa, người phụ nữ kinh hãi hét lên, vội vàng đứng dậy định chạy trốn, nhưng lại thấy ánh mắt sắc bén của An Khanh lại không thể nào tránh đi.

Lâm Thần mất cảnh giác: "Sao em lại.." Hai chữ "trở về" còn chưa nói xong, anh ta đột nhiên phản ứng lại, lảo đảo bước xuống giường: "Khanh Khanh, em nghe anh giải thích.."

"Giải thích chuyện anh cùng người khác hẹn hò trong phòng tôi hay là sau khi dựa vào tôi nhận được vai diễn lại muốn tìm cơ hội cho tình nhân nhỏ của anh?" An Khanh không có biểu tình nhìn Lâm Thần đang hoảng loạn, khuôn đẹp trai đã từng dịu dàng ở trước mặt lúc này lại làm cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.

"Khanh Khanh!" Lâm Thần vội vàng bắt lấy cánh tay của An Khanh, thở gấp giải thích một câu lộn xộn: "Em nghe anh giải thích, là cô ta.. cô ta câu dẫn anh, Khanh Khanh em.."

"Buông tay." An Khanh chán ghét hất tay anh ta ra, nhìn phòng ngủ mà cô đã đặc biệt bỏ công sức ra sắp xếp, lúc này cả không khí đều tràn ngập hơi thở kinh tởm, cô chỉ cảm thấy thái dương đau nhói. Hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc như núi lửa sắp phun trào, lạnh lùng nói: "Cho anh một ngày để cút ra khỏi căn hộ với đồ đạc của mình." Nói xong cô xoay người rời đi không chút do dự, cô sẽ không làm một người đàn bà đánh ghen, nhưng sẽ không phải là bạch liên hoa để mặc người khác bắt nạt, trong nháy mắt đã quyết định trả thù Lâm Thần như thế nào.

Sắc mặt Lâm Thần biến đổi, vội vàng bước tới nắm lấy tay cô cầu xin: "Khanh Khanh, anh biết sai rồi, em cho anh một cơ hội, chỉ một lần thôi.."

"Buông ra." An Khanh hất tay ra vài lần không được, vẻ mặt cô đã trở nên tức giận vô cùng, giọng cô ấy giận dữ vung tay tát anh ta một cái: "Tôi bảo anh buông ra."

Một tiếng giòn tan vang lên, Lâm Thần sờ má trái bị đánh lệch sang một bên, sắc mặt vặn vẹo, kìm nén tức giận mà cầu xin: "Khanh Khanh, em đánh anh vài cái nữa cho bớt giận, em muốn làm gì cũng được, nhưng đừng chia tay anh, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm cũng đã lâu dài, tha thứ cho anh lúc này, anh đảm bảo sau này sẽ không thế nữa."

"Lâm Thần." An Khanh rút tay lại, chán ghét dùng khăn chà lau ngón tay, nhẹ nhàng chế nhạo: "Chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi cho anh một chút mặt mũi cuối cùng, đừng có mà không biết xấu hổ."

Lâm Thần thật sự hoảng sợ, nhiều năm như vậy cũng đủ để anh ta hiểu rõ An Khanh đang nói thật, mồ hôi trên trán anh ta chảy xuống: "Khanh Khanh.."



An Khanh nhếch mép cười mỉa mai đi ra khỏi cửa, giày cao gót lẹp xẹp đạp lên lối đi nhỏ trên mặt đất, kiên quyết lạnh nhạt, nhanh chóng ấn thang máy, cửa thang máy 'đinh' một tiếng mở ra, lúc cô đang chuẩn bị đi vào, Lâm Thần đột nhiên từ phía sau nhào tới, một tay ngăn cửa thang máy lại: "Khanh Khanh, em làm sao mới có thể tha thứ cho anh, em nói đi cái gì anh cũng làm."

"Đi chết đi." An Khanh bực bội quát: "Tránh ra."

Lâm Thần ngăn cửa thang máy lại, An Khanh tức giận đến trợn cả mắt, xoay người đi về phía cầu thang, Lâm Thần vội vàng xông lên giữ chặt cô: "Khanh Khanh, anh biết sai rồi, anh lập tức đuổi cô ta đi, cho anh một cơ hội, những lời cô ta nói với anh đều là những điều linh tinh, Khanh Khanh em tha thứ cho anh lần này, người anh yêu từ trước đến nay vẫn luôn là em."

"Anh có ghê tởm hay không." An Khanh phiền vô cùng, bước xuống cầu thang nhưng lại bị Lâm Thần túm chặt tay, cô tức giận kéo anh ta ra, Lâm Thần điên cuồng túm chặt lấy cổ tay cô, làm tay cô đau vô cùng, hai người gần như xoắn vào nhau ở giữa cầu thang.

Cô bước lên cầu thang trong lúc đang tranh chấp, giày cao gót đột nhiên bị gãy, thân thể lung lay sắp đổ, trong lòng An Khanh trong lòng nhảy dựng, vội vàng bắt lấy lan can bên cạnh, vội vàng cố định lại dáng người. Nhưng vào lúc này bàn tay bị Lâm Thần nắm chặt đột nhiên đau đớn, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đỏ rực cùng với vẻ mặt gớm ghiếc của Lâm Thần, cô hốt hoảng không kịp phản ứng, tay đang nắm chặt lan can đột nhiên bị bẻ ra và bàn tay bị Lâm Thần nắm chặt đột nhiên bị thả ra đồng thời đẩy mạnh..

Trong phút chốc trời đất quay cuồng, cơ thể cô không kiểm soát được ngã xuống cầu thang, từng bậc một, đau đớn vô cùng, cơ thể cô dường như không phải của mình, sau ót đau đớn. Cơn đau ập đến, đôi mắt cô mờ mịt và nặng trĩu, vào giây phút cuối cùng khi cô rơi vào bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thần với đôi mắt đỏ rực cùng gương mặt vặn vẹo với người phụ nữ có gương mặt tái nhợt ở phía sau anh ta.

Cùng lúc đó, phòng cấp cứu của bệnh viện An Minh Cảng Thành, bác sĩ nhìn điện tâm đồ gần như phẳng lặng, sắc mặt trầm xuống: "Máy rung tim!" Y tá vội vàng đưa máy rung tim tới, bác sĩ nhanh chóng cầm lấy giật điện cô gái đang nằm trên giường phẫu thuật.

"Phanh!" Điện giật cấp tốc đè nén, thân thể mảnh mai của cô gái run lên, âm thanh chấn động của máy rung tim vô cùng rõ ràng, một cái! Hai cái!

Một phút! Một phút rưỡi! Một phút 45 giây!

Khi các bác sĩ và y tá nghĩ rằng không thể cứu được, màn hình điện tâm đồ đột nhiên khôi phục dao động, hai mắt y tá sáng ngời, vội vàng nói: "Bác sĩ, có động tĩnh!"

Đầu là một cơn hôn mê khó có thể miêu tả, An Khanh gian nan mở mắt ra, mơ hồ ở giữa là ánh đèn phẫu thuật, y tá thấy cô mở mắt, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng an ủi nói: "Yên tâm, đã không có việc gì."

Không có việc gì?

An Khanh khó khăn chớp chớp mắt, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cơ thể vô cùng mệt mỏi và khó chịu làm cô không thể nói gì, lời nói của y tá giống như một sợi rơm xoa dịu khiến cho dây tim đang thắt chặt của cô giãn ra hoàn toàn, chớp mắt vài cái khôi phục lý trí, cuối cùng lại lâm vào hôn mê sâu.

Y tá thấy vậy, vội vàng đưa người tới phòng chăm sóc đặc biệt và đăng ký thông tin của cô gái vào mẫu đơn ở cuối giường.

Họ và tên: An Đóa

Tuổi: 21.

Tình trạng: Tai nạn ô tô, va chạm phần đầu

Hai mươi tư giờ sau khi bị va chạm trong vụ tai nạn ô tô, cô gái đã hồi phục ổn định và được đưa vào phòng bệnh phổ thông.