“Oa, em thật sự rất lợi, lão đại, xin nhận lấy của tôi một lạy.” Thẩm Điềm Hinh nhất thời sáng mắt, nhưng nhanh chóng Thẩm mặc, buồn bực đứng lên, nói, “Em lợi hại như vậy, biết kiếm tiền như vậy, nhưng chị lại không biết làm thế nào để kiếm tiền…”
“Không quan trọng, em không cần phải kiếm tiền, anh phụ trách kiếm tiền, em chỉ cần phụ trách tiêu tiền là được.” Hàn Hành Ngạn cúi đầu xuống cười rộ lên, nghiền ngẫm nhìn Thẩm Điềm Hinh.
Ánh sao dưới ánh trăng, trước mắt là thiếu niên áo trắng khí khái bức người, con ngươi đen nhánh thâm thúy so với ánh sao càng thêm rực rỡ, khiến người người hoa mắt, không kìm được lòng mà đắm chìm trong đó.
Trong phút chốc, Thẩm Điềm Hinh tâm bỗng nhiên kinh hoàng đứng lên, nhưng cô vẫn hiểu được, nếu cùng Hàn Hành Ngạn kết giao, cảm giác giống như loạn luân, nên cô không biết làm sao mà cúi đầu.
“Mẹ nó, thật đáng yêu!” Hàn Hành Ngạn thấp giọng mắng một câu, một tay kéo Thẩm Điềm Hinh vào trong ngực, cúi đầu thô bạo hôn xuống.
“Ưm…” Thẩm Điềm Hinh đỏ mặt giãy dụa đứng lên, vất vả mới thoát khỏi lồng ngực Hàn Hành Ngạn.
Hàn Hành Ngạn cảm thấy vẻ mặt thẹn thùng của Thẩm Điềm Hinh rất thú vị, nên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: “Bảo bối, em đừng từ chối, em không thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu.”
———《 Ánh sao không lộng lẫy bằng anh 》——- tác giả: Lạc Hoa Thiển Tiếu ——— Tấn Giang văn học thành độc nhất vô nhị phát biểu.
Ngày kế tiếp là thứ 2, Thẩm Điềm Hinh cùng Hàn Hành Ngạn đến đại học S.
Hàn Hành Ngạn đi học tương đối sớm, nên anh cùng Thẩm Điềm Hinh chung khối, nhưng không cùng khoa, Thẩm Điềm Hinh ở khoa chụp ảnh, mà Hàn Hành Ngạn ở khoa thanh nhạc.
Sau khi tới trường học, đã hơn 7h sáng, Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn cùng nhau vào căn tin, dự định ăn điểm tâm.
Thẩm Điềm Hinh mua một ly sữa, một trái trứng luộc trà cùng một ly cháo trứng được bảo quản, sau đó tìm một cái bàn, tính toán ăn bữa sáng.
Hàn Hành Ngạn ngồi đối diện Thẩm Điềm Hinh, đặt sữa đậu nành và bánh quẩy lên bàn, sau đó đưa tay bắt lấy trứng luộc trà trước mặt Thẩm Điềm Hinh, thay cô lột vỏ.
Thẩm Điềm Hinh thụ sủng nhược kinh, lúng ta lúng túng nói: “Chị, chị tự mình lột ….”
“Trứng luộc trà này hơi nóng, để anh giúp em lột” Hàn Hành Ngạn một bên thản nhiên giải thích, một bên lưu loát bóc vỏ trà.
“Phốc ….” Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ của một thanh niên.
Thẩm Điềm Hinh ngẩng đầu nhìn đến, Mai Lan Hi mặc sơ mi đen, mang theo mấy túi thực phẩm, cười tủm tỉm nhìn cô, nói “Tiểu khả ái, sớm a!”
Vừa mới nói xong, Mai Lan Hi giống như rất quen thuộc ngồi kế bên Thầm Điềm Hinh.
Thẩm Điềm Hinh giật mình, cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười trừ một cái, nói: “Sớm.”
“Em trai của cậu rất tốt với cậu, cậu thật sự rất hạnh phúc.” Mai Lan Hi cười khẽ, đôi mắt hoa đào khẽ gợn sóng, sự mê hoặc tự nhiên, tất cả đều hiện trên chân mày.
“Tôi không phải em trai của cô ấy, tôi là bạn trai của cô ấy.” Hàn Hạnh Ngạn bóc vỏ xong, đưa cho Thẩm Điềm Hinh một quả trứng trà luộc bóng loáng, lại lạnh lùng nhìn Mai Lan Hi giải thích.
“Bạn trai?” Mai Lan Hi lại cười rộ lên, nghiền ngẫm nhìn về phía Thẩm Điềm Hi nói, “Tiểu khả ái, cậu ngày hôm qua không phải nói cậu ta là em của cậu sao?”
“Ngạch… Cậu ấy quả thật là em trai tôi, chẳng qua…” Thẩm Điềm Hinh không biết nên giải thích thế nào, bởi cô không nghĩ nói cho Mai Lan Hi, Hàn Hành Ngạn là được cha mẹ cô nhận nuôi, cô không muốn cho người khác biết Hàn Hành Ngạn là bị cha mẹ ruột bỏ rơi, nên cô mới ấp a ấp úng nói không ra lời.
“Tôi và Thẩm Điềm Hinh không cùng huyết thống.” Hàn Hành Ngạn vân đạm phong khinh giải thích.
“Thì ra là như vậy ….” Mai Lan Hi cười cười, bưng chén sữa đậu nành lên, tao nhã uống một ngụm.
Lúc này, bạn cùng phòng Mai Lan Hi, Mạc Ngôn, mua xong bữa sáng quay lại, gặp Mai Lan Hi ngồi cùng Thẩm Điềm Hinh, nên bước tới, thuận thế ngồi kế bên Hàn Hành Ngạn.
Mạc Ngôn là băng sơn mĩ nam, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, người cũng như tên, bình thường trầm mặc ít nói, căn bản không nói lời nào.
Thấy Thẩm Điềm Hinh nhìn cậu ta, Mạc Ngôn liền nhìn Thẩm Điềm Hinh gật đầu, Thẩm giọng nói “Sớm.”
Thật sự là tích ngôn như kim a! (kiệm lời như vàng).
Thẩm Điềm Hinh có điểm buồn cười, nói: “Sớm, Mạc Ngôn.”
Kế tiếp, mọi người bắt đầu cùng nhau ăn bữa sáng, Hàn Hành Ngạn cùng Mặc Ngôn thế nào cũng không nói, một bộ dạng khuôn mặt lãnh khốc, Thẩm Điềm Hinh suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm thấy đề tài, chẳng qua Mai Lan Hi rất nhiều chuyện, nói không ngớt.
“Tiểu khả ái, mỗi ngày vào buổi sáng sớm mình cùng Mạc Ngôn chạy bộ, ngày mai cậu có muốn chạy cùng tụi mình không?” Mai Lan Hi cười khanh khách nói.
“Điềm Hinh muốn chạy bộ với tôi.” Hàn Hành Ngạn lạnh lùng mở miệng, đôi mắt sắc bén, quét về phía Mai Lan Hi, nói, “Cô ấy là của tôi, cậu đừng đánh chủ ý lên cô ấy.”
Mai Lan Hi cầm bánh bao thịt cắn một ngụm, cười mỉm nói: “Cậu đừng tự mình đa tình, cậu chỉ là em trai cô ấy mà thôi, cậu không thể xen vào tự do cá nhân của cô ấy.”
Hàn Hành Ngạn cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu thích chạy bộ như vậy, hôm nay tôi sẽ chạy cùng cậu, thế nào? Chúng ta chạy Marathon, 42km, nếu cậu thua, về sau đừng làm phiền Thẩm Điềm Hinh nữa.”
Mai Lan Hi “….”
“Phốc …..” Thẩm Điềm Hinh phun ngụm sữa, cười run rẩy hết cả người, bởi cô cảm thấy Hàn Hành Ngạn rất hài hước———
Hàn Hành Ngạn bình thường rất thích vận động, và đặc biệt am hiểu võ thuật và chạy cự li dài. Anh là á quân của cuộc đua marathon nam năm nay. Cuộc đua marathon chỉ mất 2 giờ, 18 phút và 24 giây, mà quán quân là tuyển thủ da đen người Ethiopia, nếu so về thành tích thì đại khái chỉ hơn cậu 1 phút đồng hồ.
Nói cách khác, nếu phải so chạy Marathon, trong thành phố này, trừ tuyển thủ da đen kia, cơ bản không ai có thể chạy thắng Hàn Hành Ngạn!
Nhưng mà, chỉ Thẩm Điềm Hinh biết Hàn Hành Ngạn là á quân chạy Maraton, nhưng Mai Lan Hi lại không biết.
Mai Lan Hi giật mình một hồi, liền cười châm biếm, nói: “Chạy Marathon có dài quá không? Tôi cảm thấy chạy 10km cũng không nhiều lắm, tôi bình thường đều chạy 10km.”
“Như thế nào? Cậu không dám so chạy Marathon với tôi?” Hàn Hành Ngạn nhíu mày, cười như không cười, nói, “Là một người đàn ông thì theo tôi, nếu cậu không dám so, thì cũng đừng lại quấn lấy Thẩm Điềm Hinh.”
Mai Lan Hi mỉm cười mê hoặc, đôi mắt hoa đào quyến rũ, tỏa sáng rực rỡ, nói, “Cậu chạy nhanh thì có lợi ích gì? Nếu tôi lái một chiếc Lamborghini, tôi có thể chạy được 42km. Cậu có Lamborghini sao? Ngày hôm qua Thẩm Điềm Hinh đã đâm vào xe tôi, và cậu tìm ai đó để vay tiền. Cậu có tư cách gì rêu rao với tôi?”
“Thô thiển!” Thấy Mai Lan Hi khinh bỉ mình, Hàn Hành Ngạn nhất thời nổi trận lôi đình, đập bàn đứng lên, lao về phía trước hai ba bước, trực tiếp đánh một cú đấm trời giáng, đánh mạnh vào đầu Mai Lan Hi!
“A a a a ——!” Thẩm Điềm Hinh sợ tới mức hồn bay phách tán, thét chói tai.
Mai Lan Hi thoạt nhìn nhã nhặn nho nhã, nhưng hắn từ nhỏ đã đi học tập võ thuật, thân thủ rất không tồi, cho nên hắn nhanh chóng tránh thoát một quyền của Hàn Hành Ngạn, sau đó cùng Hàn Hành Ngạn đánh tới.
“Lan Hi! Đừng đánh!” Mạc Ngôn chấn động, nhanh chóng xông tới, dùng sức giữ chặt Mai Lan Hi.
Cùng lúc đó, một vài nam sinh trong căn tin vội vã chạy đến, mà họ là bạn cùng phòng của Hàn Hành Ngạn.
“Hành Ngạn, mau dừng tay! Cậu muốn bị trường kiểm điểm sao?” Bạn tốt của Hàn Hành Ngạn là An Hướng Dật, một bên lòng nóng như lửa đốt nói, một bên giữ chặt cánh tay Hàn Hành Ngạn.
An Hướng Dật mặc sơ mi trắng, quần bò màu lam nhạt, dung mạo tuấn tú, ôn nhuận như ngọc.
Giờ này khắc này, An Hướng Dật lo lắng mà khuyên bảo Hàn Hành Ngạn, khuyên cậu đừng đánh nhau nữa.
Hàn Hành Ngạn thấy người đến vây xem ngày càng nhiều, cũng không muốn làm lớn chuyện, nên mặt tối sầm, ngừng tay.
“Hành Ngạn, em có sao không?” Thẩm Điềm Hinh nhìn vào vết bầm tím của Hàn Hành Ngạn trên cánh tay phải và đau lòng nói, “Em có đau không? Chị dẫn em tới phòng y tế của trường để bôi ít thuốc?”
“Không có việc gì, bị thương ngoài da mà thôi.” Hàn Hành Ngạn mặt không chút thay đổi nói.
Thấy Hàn Hành Ngạn bị thương, Thẩm Điềm Hinh nhất thời nổi trận lôi đình, cô nhìn trái nhìn phải, thấy ngoài căn tin có dì lao công quét rác, vì thế nhanh chóng chạy tới, nói: “Dì, con mượn cái chổi của dì một chút!”
Vừa mới nói xong, không đợi người lao công trả lời, Thẩm Điềm Hinh nhanh chóng đoạt lấy cái chổi, vọt vào căn tin, giơ cái chổi lên, đánh về phía Mai Lan Hi, nổi giận mắng: “Mai Lan Hi! Cậu vì cái gì đánh em trai tôi? Tôi đánh chết cậu! Tên hỗn đản này! Tôi nói là cậu đánh em trai tôi......”
Mai Lan Hi vừa thấy Thẩm Điềm Hinh hầm hầm giơ cái chổi chạy về phía chính mình, liền cảm thấy đại sự không ổn, cho nên bỏ chạy, chạy nhanh ra khỏi căn tin, một bên chạy như điên, một bên lớn tiếng kêu oan, nói: “Điềm Hinh, là em trai cậu động thủ trước! Tôi phòng vệ chính đáng!”
“Cậu phòng vệ cái cọng lông! Lão nương đánh chết cậu!” Thẩm Điềm Hinh thật giống như sư tử nhỏ bị chọc giận, giơ cái chổi, đuổi theo Mai Lan Hi không từ, “Sao lúc nảy cậu sỉ nhục em trai tôi? Cậu có tiền liền rất giỏi hay sao? Tiền của cậu đều là chính cậu kiếm sao?”
Mai Lan Hi dở khóc dở cười, nói: “Là cậu ta nhất định so chạy Marathon với tôi! Tôi vốn có xe thể thao, vì cái gì phải so chạy Marathon với cậu ta? Tôi mua xe thể thao chính là vì để thay đi bộ....”
“Tóm lại cậu đánh em ấy chính là không đúng! Tôi đánh chết cậu!” Thẩm Điềm Hinh chạy theo thở hồng hộc, một đường truy đuổi Mai Lan Hi.
Thấy tình cảnh như vậy, Hàn Hành Ngạn cùng An Hướng Dật cười ha ha, mà Mạc Ngôn không biết nên khóc hay cười.
Trong chớp mắt, Mai Lan Hi ngay trong trường học chạy hai dặm đường, cậu ta quay đầu vừa thấy, Thẩm Điềm Hinh còn giơ cái chổi, lửa giận ngút trời đuổi heo cậu ta, cho nên trong lòng cậu ta âm thầm kêu khổ, vì thế trong cái khó ló cái khôn, quyết đoán trốn vào WC nam ven đường!
Thẩm Điềm Hinh: “......”
Quần chúng vây xem: “......”
Hàn Hành Ngạn và An Hướng Dật: “Ha ha ha ha ha ha ha......”
“Mai Lan Hi, cậu đi ra cho tôi!” Thẩm Điềm Hinh vừa buồn cười vừa tức giận, lớn tiếng nhìn về phía WC nam quát, “Đi ra mau lên! Cậu trốn vào WC nam làm cái gì?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hàn Hành Ngạn: Lão tử muốn mua Lamborghini, lão tử muốn mua Lamborghini để chở cục cưng bé nhỏ.
Thẩm Điềm Hinh: Em bị say xe, em cảm thấy anh mua xe đạp chở em là tốt rồi.
Hàn Hành Ngạn:…