Ánh Sao Không Lộng Lẫy Bằng Anh

Chương 10: Hành hạ thể xác




Nhưng mà, sức khỏe Thẩm Điềm Hinh vốn không phải quá tốt, cho nên sau khi kẹp 45 lá bài poker đứng một hồi, trước mặt bỗng tối sầm, trực tiếp té xỉu!

Lần này, Sở Khắc Phong rốt cuộc không thể tra tấn Thẩm Điềm Hinh thêm nữa, hắn bất đắc dĩ ôm cô đến phòng y tế ở một tòa nhà khác.

Phòng y tế được bố trí ở tòa nhà nơi huấn luyện các nam sinh, ngay tại nơi ở của khoa thanh nhạc.

Cái gọi là phòng y tế thật ra chính là một lều trại cỡ lớn, phía dưới lều, phủ vài tấm chiếu rơm.

Bên cạnh chiếu rơm, đặt một cái bàn với vài loại thuốc để cấp cứu, có mấy nhân viên y tá đang ngồi.

Nếu như trong lúc huấn luyện quân sự có người bị thương, sẽ được đưa đến phòng y tế để y tá cứu chữa.

Lúc này là năm giờ rưỡi chiều, các nam sinh đã huấn luyện xong, khi thấy Sở Khắc Phong ôm Thẩm Điềm Hinh đến phòng y tế, mọi người đều giật mình, không hẹn mà cùng xông tới, hỏi han ầm ĩ —

“Huấn luyện viên, nữ sinh này làm sao vậy?”

“Cô ấy té xỉu sao?”

“Hình như là Thẩm Điềm Hinh, người đại diện của thuốc nhỏ mắt Trân Ái!”

“Nhanh, nhanh đi nói cho Hàn Hành Ngạn!”

...

Trong tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người, Sở Khắc Phong tâm phiền ý loạn đặt Thẩm Điềm Hinh lên chiếu rơm.

Một nữ bác sĩ trung niên lập tức đi tới, chẩn trị cho Thẩm Điềm Hinh, để cô hít khí oxi, bôi thuốc đỏ lên đầu gối và cánh tay bị ngã trầy.

Đầu Thẩm Điềm Hinh đầy mồ hôi, thấm ướt cả tóc mai, cô nằm trên mặt đất không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng bệch như tờ giấy, giống như búp bê bị chơi hỏng, điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta phải lo lắng.

Đúng lúc này, Cát Vũ Hàm nhào tới bên cạnh Thẩm Điềm Hinh, kéo bàn tay nhỏ của cô, lòng nóng như lửa đốt gọi: “Điềm Hinh, Điềm Hinh, cậu tỉnh lại đi!”

“Cô bé hơi thiếu máu”, nữ bác sĩ đẩy kính mắt trên sống mũi, bình tĩnh nói, “Cố ấy cần nghỉ ngơi hai ngày, không nên tiếp tục hoạt động mạnh hoặc hoạt động trong thời gian dài.”

Vừa nói xong, Hàn Hành Ngạn và Mai Lan Hi cũng nghe tiếng mà đến, mấy người bạn cùng phòng của hai người cũng đến cùng.

“Bác sĩ, nếu như vận động bình thường, Điềm Hinh sẽ không té xỉu!” Cát Vũ Hàm lo lắng nói với nữ bác sĩ, “Nhưng hôm nay Điềm Hinh tập đá và đi nghiêm nhiều hơn các nữ sinh khác một giờ, làm nhiều hơn 300 lần nâng cao chân, còn đứng tư thế quân đội nhiều hơn một giờ, cho nên mới bị té xỉu!”

Nói đến đây, Cát Vũ Hàm dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Sỏ Khắc Phong, nói: “Huấn luyện viên Sở, em thấy thầy và huấn luyện viên Từ chính là đang cố ý tra tấn Điềm Hinh! Em thấy khi Điềm Hinh đi nghiêm đá chân cũng không tệ, nâng cao đùi cũng làm tốt, tư thế quân đội cũng đứng rất nghiêm túc, không hiểu vì sao hai người lại muốn tra tấn cô ấy?

Ha người tại sao lại bắt cô ấy để chai nước suối trên đầu trong khi tập đá chân, sao phải để cô ấy kẹp sách bài tập giữa hai chân trong tư thế hành quân? Vì lý do gì mà buộc cô ấy kẹp bốn mươi lăm lá bài poker theo tư thế hành quân? Các người đây là hành hạ thể xác, không phải là huấn luyện!”

“…” Sở Khắc Phong nói không nên lời, ban đầu hắn muốn giải thích thích vài câu, nói Thẩm Điềm Hinh không chăm chú lúc huấn luyện quân sự, nhưng bây giờ Thẩm Điềm Hinh đã chăm chỉ đến mức ngã bất tỉnh, cho dù hắn giải thích, cũng chẳng có chút sức thuyết phục nào!

“CMN! Huấn luyện viên Sở, làm phiền thầy giải thích một chút, vì cái gì mà thầy tra tấn bạn gái của tôi như thế này?!” Hàn Hành Ngạn cả giận, nổi trận lôi đình nắm cổ áo Sở Khắc Phong.

Sở Khắc Phong buồn bực nói: “Tôi không tra tấn cô ta, tôi chỉ muốn cô ta làm tốt hơn thôi, nào biết sức khỏe cố ta kém như vậy...”

“ĐMM!” Hàn Hành Ngạn nghiến răng nghiến lợi mắng, nắm đấm tay phải vung lên, nặng nề đánh vào đầu Sở Khắc Phong.

Sở Khắc Phong không ngờ Hàn Hành Ngạn lại dám đánh hắn, nhất thời né không kịp, cứ thế chịu một đấm, đau đến rên lên.

Sau đó, Sở Khắc Phong và Hành Hành Ngạn lao vào đánh nhau, đánh đến mức không tách ra được.

Mọi người giật mình kêu lên, vài nam sinh muốn tiến tới khuyên can, nhưng bị huấn luyện viên Từ ngăn lại.

Hắn ta cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng lôi kéo! Học sinh mà dám đánh huấn luyện viên? Hắn coi huấn luyện viên chúng tôi là gì? Không giáo huấn một chút, không chừng hắn lại được đằng chân lân đằng đầu!”

Hàn Hành Ngạn đã học Taekwondo từ nhỏ, thân thủ rất tốt, nhưng Sở Khắc Phong cũng không phải là kẻ ăn chay, hắn lăn lộn năm năm trong quân đội, bản lĩnh võ thuật lợi hại không kém.

Thế là nhất thời hai người đánh nhau túi bụi, làm người khác hoa mắt.

Mấy phút sau, Sở Khắc Phong vậy mà lại rơi vào thế yếu, bị Hàn Hành Ngạn đánh cho mặt mũi bầm dập, máu tươi chảy ròng ròng ở khóe miệng!

“Fuck! Thằng ranh con! Mày dám đánh anh em của tao, tao đánh chết mày!” Huấn luyện viên Từ lửa giận ngút trời, rống to một tiếng, xông lên trước, hung thần ác sát vung một đấm vào lưng Hàn Hành Ngạn!

“Hành Ngạn!” An Hướng Dật lòng nóng như lửa đốt hô lên, bước nhanh một bước về trước, ôm chặt eo huấn luyện viên Từ, khuyên nhủ, “Đừng đánh nữa, mọi người đừng đánh nữa!”

“Không ngờ huấn luyện viên mà lại đánh lén học sinh? Mày có mất mặt không?” Mai Lan Hi giận dữ cười, tiến lên hai ba bước, kéo An Hướng Dật ra, đạp một cái thật mạnh vào bụng huấn luyện viên Từ!

Sau đó, Hàn Hành Ngạn đánh nhau với Sở Khắc Phong, còn Mai Lan Hi đánh nhau với huấn luyện viên Từ.

Trong chốc lát, tòa nhà loạn như nồi cháo đang sôi, đám người kêu rên sợ hãi liên tục, nghị luận ầm ĩ.

Lúc này, Thẩm Điềm Hinh bị tiếng ồn ào dinh tai nhức óc đánh thức, mơ màng tỉnh lại.

Khi thấy Hàn Hành Ngạn và Mai Lan Hi đánh nhau với huấn luyện viên, cô giật nảy cả mình, cố sức ngồi dậy từ trên chiếu rơm, lòng như lửa đốt lên tiếng: “Hành Ngạn, Lan Hi, hai người các cậu đừng đánh nữa!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.

Thấy Thẩm Điềm Hinh đã tỉnh, Hàn Hành Ngạn và Mai Lan Hi không đánh nhau nữa, không hẹn mà cùng vọt tới bên cạnh cô.

“Điềm Hinh, em không sao chứ?” Hàn Hành Ngạn dò xét từ trên xuống dưới Thẩm Điềm Hinh, nét mặt lo âu nói: “Làm sao em lại té xỉu? Có phải huấn luyện viên ăn hiếp em không?”

Thẩm Điềm Hinh nhận lấy dịch glu-cô nữ bác sĩ đưa, dùng ống hút uống một ngụm, suy yếu mở miệng: “Chị không sao, mọi người đừng đánh nữa, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Huấn luyện viên Sở và huấn luyện viên Từ có bắt nạt cậu không? Hai người bọn hắn cố ý tra tấn cậu phải không?” Mai Lan Hi nhan chóng tiến lên, ngồi xổm cạnh chiếu của Thẩm Điềm Hinh, chau mày, nét mặt vô cùng khó coi.

Thẩm Điềm Hinh nhìn thoáng qua Sở Khắc Phong bị đánh sưng mặt sưng mũi bên cạnh, lại nhìn sắc mặt âm trầm của huấn luyện viên Từ, nghĩ nghĩ, nói: “Mình cảm thấy hai vị huấn luyện viên chỉ là yêu cầu nghiêm khắc để mình làm tốt hơn nên cho mình huấn luyện thêm thôi, hai vị huấn luyện viên là quân nhân, quân nhân không phải đều bảo vệ quốc gia, quang minh chính đại sao? Mình cùng bọn họ không thù không oán, vì sao hai người họ lại muốn tra tấn mình chứ?”

“Trời mới biết tại sao hai người bọ hắn muốn tra tấn cậu? Có khi là hai kẻ biến thái không chừng!” Hàn Hành Ngạn lạnh lùng nói, “Không phải tất cả quân nhân đều bảo vệ quốc gia, quang minh chính đại, hôm nay tôi thấy tư thế của hai người họ, hai người quân nhân vậy mà liên thủ bắt nạt một cô bé!”

Vừa nói xong, Sở Khắc Phong và huấn luyện viên Từ hai mặt nhìn nhau, đều có chút tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Điềm Hinh thở dài, nói: “Mình nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi!”

Nói xong, cô nhìn nữ bác sĩ, nhờ bà chữa trị cho bốn người bị thương.

Nữ bác sĩ cũng cảm thấy hai huấn luyện viên hơi quá đáng, nên giúp đỡ khuyên nhủ vài câu, khuyên hai người học về sau đừng lại khó tính với mấy cô bé nữa.

Sở Khắc Phong và huấn luyện viên Từ trong lòng khuấy đảo, sắc mạt khó coi, đều giữ im lặng.

—— —— —— ——-

Cứ như vậy, Thẩm Điềm Hinh nghỉ ngơi hai ngày theo lời bác sĩ căn dặn.

Thế nhưng, trong quân đôị không được dùng điện thoại, người khác lại đều đang huấn luyện ở bên ngoài, Thẩm Điềm Hinh ngồi trên giường một mình, nhàm chán đến mức sắp mọc nấm trên người.

Thế là cô nhất thời cao hứng, dứt khoát đi đến phòng bếp, xem người làm bếp nấu cơm, học cách nấu ăn.

Đồng thời, cô còn chủ động giúp mấy người làm bếp nhặt rau, được bọn họ nhất trí khen ngợi.

Hai ngày sau, Thẩm Điềm Hinh đã quen mặt với mấy người làm bếp, ai cũng cảm thấy cô rất có lòng, nhiệt tình lại hoạt bát.

Sau hai ngày suy ngẫm lại, Sở Khắc Phong âm thầm tìm Đổng Vi Vi, đưa lại hai gói thốc là Trung Hoa, nói: “Thật xin lỗi, Vi Vi, anh nghĩ mình không thể tiếp tục giúp em, tra tấn Thẩm Điềm Hinh.”

Trước đó Đổng Vi Vi đã nghe chuyện hai huấn luyện viên đánh nhau với Hàn Hành Ngạn và Mai Lan Hi, bây giờ cô ta vừa sợ vừa giận, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện thêm, sợ cha mẹ sẽ trách cứ mình!

Bởi vậy, Đổng Vi Vi miễn cưỡng mỉm cười nói: “Anh Sở, không sao đâu, anh đã giúp em chuyên rất lớn rồi, cảm ơn anh, thuốc này anh cứ lấy đi! Em đã đưa cho anh rồi, làm sao có thể lấy lại?”

“Thật có lỗi, anh không thể nhận thuốc lá của em, anh muốn làm người bảo vệ quốc gia, một quân nhân quang minh chính đại.” Sở Khắc Phong trầm giọng nói xong, quay người đi.

Đổng Vi Vi: “...”

Bảo vệ quốc gia, quang minh chính đại?

Đầu óc Sở Khắc Phong bị nước vào rồi sao?

Lại nói đến Sở Khắc Phong, sau khi trả lại thuốc lá cho Đổng Vi Vi, liền tới trước quán quà vặt, mua một túi táo đỏ rực, đi tìm Thẩm Điềm Hinh.

Lúc này đang là hoàng hôn, ánh nắng chiều tà rực rỡ nhuộm đỏ cả chân trời.

Thẩm Điềm Hinh một mình giặt quần áo ở sân giặt quần áo, sau khi thấy Sở Khắc Phong, cúi đầu nói một tiếng “huấn luyện viên Sở”, sau đó tiếp tục giặt quần áo.

“Tôi mua cho em ít quả táo”, Sở Khắc Phong giơ lên túi táo trong tay, áy náy nói, “Thật xin lỗi, mấy hôm trước tôi không nên để em huấn luyện với cường độ lớn như vậy.”