Ánh Sao Đêm Qua, Ngọn Gió Đêm Qua
1.
Nhậm Dận Bồng lần nữa gặp lại Trương Gia Nguyên chính là ở hôn lễ của Vũ Tinh.
Hôn lễ của Vũ Tinh tổ chức tại quê quán Trường Sa của mình, buổi lễ bắt đầu lúc bảy giờ tối. Nhậm Dận Bồng ngồi máy bay suốt hai giờ, vừa hạ cánh liền chạy thẳng đến nơi tổ chức hôn lễ. Sáu giờ ba mươi Nhậm Dận Bồng đứng tại sảnh khách sạn Vũ Tinh nói với anh là đã mời Trương Gia Nguyên làm phù rể. Ban đầu còn dự định mời cả Nhậm Dận Bồng, nhưng vì tránh mặt Trương Gia Nguyên nên đã từ chối.
Nhậm Dận Bồng không dám lên lầu mà ở trong nhà vệ sinh tầng một khách sạn chậm chạp hết hai mươi phút. Anh cùng với Trương Gia Nguyên trong suốt ba năm qua cũng không có liên hệ chứ đừng nói đến gặp mặt. Trốn trong nhà vệ sinh hơn hai mươi phút trong đầu anh không ngừng tưởng tượng ra hàng trăm viễn cảnh mà mình và Trương Gia Nguyên gặp lại nhau. Anh thậm chí còn nhiều lần đắn đo nếu như phải chào hỏi thì đến cùng chính mình là người sẽ mở lời trước hay là Trương Gia Nguyên. Nhậm Dận Bồng liên tục luyện tập biểu cảm của mình trong gương như một diễn viên kịch câm, sau đó lại thất thần xem xét khuôn mặt của mình, đột nhiên lại phát hiện quầng thâm dưới mắt thật nặng nề, tính toán một chút chính là bản thân mình một tuần lễ qua cũng không có ngủ ngon giấc. Trong giấc mơ và ác mộng đều là Trương Gia Nguyên. Trong mơ đôi khi Trương Gia Nguyên nói "Em thật sự rất yêu anh", có khi lại chỉ lưu lại bóng lưng mờ mịt, Nhậm Dận Bồng cố sức đuổi theo nhưng vô luận thế nào cũng không đuổi kịp.
Ai nha, thôi quên đi. Nhậm Dận Bồng cam chịu thở dài, mở vòi xả nước lên tay qua loa rửa mặt.
Nhậm Dận Bồng theo đúng giờ sáu giờ năm mươi liền xuất hiện ở sảnh tiệc, Vũ Tinh cùng tân nương vẫn còn ở cửa ra vào đón khách, nhìn thấy Nhậm Dận Bồng liền vội vàng tiến lên đón tiếp mình. Vũ Tinh ôm Nhậm Dận Bồng nói hai người chúng ta cũng đã lâu rồi không có gặp mặt. Nhậm Dận Bồng cười nói: Đúng là như vậy nha, không nghĩ tới anh lại có diễm phúc cưới được cô dâu xinh đẹp như thế này phải đối với cô ấy thật tốt. Tân nương bên cạnh ngượng ngùng cười, Vũ Tinh cũng mỉm cười bảo anh mau vào chỗ ngồi sau đó còn hướng dẫn Nhậm Dận Bồng vào chỗ, vào cửa bàn bên trái đi.
Nhậm Dận Bồng thuận theo tay Vũ Tinh đi vào trong sảnh tiệc cũng không có chú ý đến bàn tiệc được Vũ Tinh hướng dẫn, chỉ là liếc mắt liền thấy Trương Gia Nguyên trên người âu phục chỉnh tề. Trong mắt Nhậm Dận Bồng, Trương Gia Nguyên chính là một người tài giỏi luôn phát sáng, cho dù là chen trong một đám người quần xanh áo đỏ thì luôn từ giây phút đầu tiên liền bắt lấy ánh mắt của mình. Nét bầu bĩnh trẻ con trên mặt đã biến mất không ít, đường nét gương mặt hiện ra lại càng nổi bật. Trước đây nhìn thấy tin tức Trương Gia Nguyên bắt đầu đeo chỉnh nha vô hình trên các phương tiện truyền thông, bây giờ dụng cụ chỉnh nha hẳn là đã tháo ra, khuôn miệng nhô ra ban đầu đã không còn, từ chóp mũi đến cằm hiện ra vẻ tinh xảo. Nhậm Dận Bồng phát hiện ra rằng những bức ảnh của cậu mà anh nhìn thấy trên Weibo không phải là do người hâm mộ hay công ty chỉnh sửa, mà chính là thời gian ba năm thật sự đã đem hình ảnh thiếu niên năm đó trong trí nhớ của mình thay đổi thành dáng vẻ khác.
Anh cảm thấy bản thân thật vô cùng mệt mỏi, cảm thấy trong lòng mình như bị một cái búa cùn nặng nề đánh xuống một cái. Nhậm Dận Bồng vốn luôn cho rằng lâu như vậy bản thân mình đã thông suốt, cũng sẽ không vì thế mà khổ sở. Nhưng lại phát hiện mình sai rồi, vốn dĩ năm tháng chỉ là một liều thuốc mê kém chất lượng trị ngọn không trị gốc. Hiệu quả sẽ tùy thời điểm tùy nơi mà không còn tác dụng, mà vết thương chưa bao giờ đóng vảy này vẫn luôn ở đó, chạm một lần liền rỉ máu, trong lòng liền không ngừng đau đớn.
Đây là năm thứ chín hai người bọn họ quen biết nhau, là năm thứ ba chia tay.
2. ngôn tình ngược
Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng ở bên nhau hai năm, hết thảy đều yên bình an ổn. Bọn họ không có từ Minh Nhật Chi Tử mà xuất đạo, sau khi cuộc thi kết thúc liền quay trở về quỹ đạo vốn có của mình, Nhậm Bồng Bồng quay về trường đại học tiếp tục việc học, Trương Gia Nguyên cũng bắt đầu cuộc sống đại học của mình. Mặc cho hai người khi đó ở hai nơi cách nhau thật xa, nhưng bởi vì đều là học sinh mỗi khi có kì nghỉ đông hay nghỉ hè đều có không ít thời gian trong tay, liền đến nơi ở của đối phương mà làm ổ hơn mười ngày nửa tháng.
Nhậm Dận Bồng sau khi tốt nghiệp thì tham gia một dàn nhạc ở Bắc Kinh, bình thường dàn nhạc sẽ làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ thì tan làm, cùng người bình thường không có quá nhiều khác biệt. Nhưng mà Nhậm Dận Bồng ở trong dàn nhạc ở trong ngoài nước đều có chút tên tuổi, không chỉ tham gia diễn xuất, giúp nghệ sĩ kết hợp kéo nhạc đệm để thu hình, còn cả thu âm nhạc phim cho phim truyền hình, một số đạo diễn phim điện ảnh, phim truyền hình trong nước còn gọi đích danh miễn là được dàn nhạc thu âm bản gốc cho dù phải xếp hàng chờ đợi.
Trong hai ngày phỏng vấn kia, Trương Gia Nguyên cố ý xin nghỉ cùng Nhậm Dận Bồng đến Bắc Kinh, thời điểm nhận được báo cáo là lúc hai người đang ngủ trưa ở khách sạn vào giữa trưa. Tiếng điện thoại của Nhậm Dận Bồng như âm thanh nhắc nhở vang lên, Trương Gia Nguyên so với anh còn khẩn trương hơn giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy giục anh tranh thủ mau mau xem xem có phải tin tức tốt hay không. Hai người bọn họ thấp thỏm lo lắng đem tin nhắn đọc đi đọc lại vài lần, rốt cuộc mới kịp phản ứng, Nhậm Dận Bồng đã được tuyển, cao hứng đến mức ôm nhau trên giường lăn lộn hết vài vòng. Trương Gia Nguyên không ngừng hôn lên trán Nhậm Dận Bồng, "Quá tốt, quá tốt rồi! Bồng Bồng, cái dàn nhạc này coi như có chút danh tiếng."
Khi đó chẳng ai nghĩ rằng thời khắc Nhậm Dận Bồng được tuyển vào dàn nhạc này quan hệ của bọn họ bắt đầu nảy sinh vấn đề. Dàn nhạc công việc chính là chạy đi chạy lại các nơi bốn phía, thỉnh thoảng cũng sẽ ra nước ngoài biểu diễn. Thời gian như bị đảo lộn, thời điểm Trương Gia Nguyên gửi tin nhắn Nhậm Dận Bồng đến tám chín tiếng sau mới có thể trả lời. Có đôi khi Trương Gia Nguyên vô cùng hào hứng muốn cùng Nhậm Dận Bồng nói chuyện, anh cũng không có kịp lúc mà trả lời, chờ đến khi anh trả lời bên kia đầu dây cũng đã không còn hứng thú, chỉ có thể chẳng còn chút nào hăng hái mà nói một câu: Cũng không có chuyện gì lớn a, anh nhớ chú ý nghỉ ngơi; cuối cùng chỉ để lại một câu: Nhớ anh. Ánh sao vào lấp lánh vẩy lên khung cảnh yên bình giả tạo của khung trò chuyện.
Nhậm Dận Bồng nói Trương Gia Nguyên chuyên tâm vào việc học, không được chạy loạn luôn tự mình sắp xếp thời gian những khi máy bay đáp mà đón anh. Thế nhưng mà thời gian ở bên nhau cũng là vì như vậy mà vội vàng, có lúc cùng nhau ăn một bữa cơm tối ở khách sạn, lại ở khách sạn trải qua một đêm không an lòng mà ngủ. Ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng liền lập tức rời giường vội vàng lên máy bay. Nhậm Dận Bồng nói Trương Gia Nguyên cứ ngủ thêm một lát dù sao mười hai giờ mới trả phòng, không cần sáng sớm như vậy đi cùng anh. Trương Gia Nguyên một mực không chiu, mím môi xuống giường, hai mắt vì ngủ không ngon mà sưng húp như mắt cá, nửa nhắm nửa mở mà híp lại. Thời điểm Nhậm Dận Bồng rửa mặt bị Trương Gia Nguyên từ phía sau ôm lấy, hôn lên vành tai anh, nụ hôn nhẹ nhàng dần biến thành cắn gặm đem vành tai Nhậm Dận Bồng chơi đùa đến đỏ ửng. Sau đó bất mãn bĩu môi lầm bầm hỏi anh: Anh đem em nhét vào hành lý a.
Vậy em liền đem bản thân thu nhỏ một chút đi, thu nhỏ một chút anh liền đem em trực tiếp cất vào trong túi, vừa vặn luôn mang theo bên người. Nhậm Dận Bồng xoay đầu đem mặt cọ cọ lên mặt Trương Gia Nguyên, sau đó cả hai trong bọt kem đánh răng qua loa mà hôn. Nhậm Dận Bồng thích mang theo đồ vệ sinh cá nhân của mình, kem đánh răng luôn sẽ là mùi trà Long Tỉnh bạc hà, điều này làm cho Trương Gia Nguyên về sau trong một đoạn thời gian rất dài cảm thấy chia ly dường như có hương vị rõ ràng, hương vị kia chính mùi trà Long Tỉnh bạc hà.
Trương Gia Nguyên mở cửa xe taxi tiễn Nhậm Dận Bồng lên xe đến sân bay. Nhìn bóng xe lao đi trên con phố buổi sớm vắng lặng. Trương Gia Nguyên cảm thấy trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác thất vọng cùng mất mát, cảm giác thứ gì đó trong cơ thể mình như bị giữ lại trên xe tại khoảnh khắc cửa xe đóng lại. Chỉ để lại một thân thể không hoàn chỉnh đứng ở ven đường, trì trệ, ngây ngốc mà phản ứng với tác động của thế giới bên ngoài.
So với công việc và sinh hoạt của Nhậm Dận Bồng, cuộc sống sinh viên của Trương Gia Nguyên đơn giản hơn một chút, thường xuyên ở ký túc xá, phòng học cùng nhà ăn đi đi lại lại như ba điểm trên một đường thẳng. Hoạt động của câu lạc bộ ngẫu nhiên mà tham gia, nhưng cũng không chiếm quá nhiều thời gian. Đám bạn cùng phòng ai cũng đều yêu đương, ít dành thời gian ở kí túc xá, do đó thời gian không có lớp Trương Gia Nguyên đều chỉ một mình ở kí túc xá chơi guitar, nghịch một chút phần mềm sản xuất nhạc. Một lúc nào đó sẽ là vô cùng nhớ Nhậm Dận Bồng, ví như khi nhìn mây đỏ hoàng hôn phủ lên cả thành phố một tấm kính lọc màu cam, nhìn thấy hàng liễu rũ cạnh hồ nước nhân tạo vương ra chồi non mới, hay khi được học một tình ca dân gian mới. Nhưng khi cầm lên điện thoại trên tay chỉnh chỉnh sửa sửa nửa ngày lại cảm thấy từ ngữ cũng không biểu đạt được. Trương Gia Nguyên nghĩ đến Nhậm Dận Bồng có lẽ là đang ở trên máy bay không thể mở máy, hay đang ngồi trên ghế ngồi cứng ngắc của tàu cao tốc tranh thủ từng giây mà ngủ bù, hay là đang ở hậu trường chuẩn bị stand by. Trương Gia Nguyên không muốn quấy rầy anh, đem một đoạn tin nhắn liên miên của mình từng chữ từng chữ xóa bỏ.
Hai người bọn họ dạng này ở bên nhau hai năm, không biết có phải hay không do thay đổi về lượng mang the0 thay đổi về chất, đột nhiên có một ngày cả hai cảm thấy thời điểm chính mình gọi cho đối phương cũng không biết nên nói gì. Khi đó hai người bọn họ vẫn còn tin tưởng rằng họ vẫn như cũ mà còn yêu người kia. Bọn họ phát hiện mặc dù thế giới của đối phương đối với mình vẫn luôn rộng mở, bản thân muốn bước vào lại là không biết phải đi đến đâu.
Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng vì thế mà ầm ĩ một trận. Cãi nhau trên WeChat, đến khi gặp mặt cũng cãi nhau. Nhưng là nguyên nhân cãi nhau vẫn luôn bị lảng tránh, vĩnh viễn không có lý do mà cãi nhau. Ầm ĩ một trận xong rốt cuộc lại không đành lòng rất nhanh lại đi tìm người kia mà làm hòa. Trên WeChat gửi hình dán cún con cùng mèo con nhận lỗi, lúc gặp mặt lại dùng sức mà ân ái, từ đầu đến chân của người kia đều hôn lên. Thời điểm ôm lấy nhau hận không thể đem hai thân thể hòa làm một. Khi ánh đèn đã tắt, cũng không có thanh âm chuyện trò, trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ khẽ ngân. Hết thảy mâu thuẫn cùng bất an đều yên lặng ẩn nấp trong bóng tối. Đèn không mở, bọn họ liền có thể giả vờ như không nhìn thấy vết nứt trên một đoạn quan hệ này. Nếu như tất thảy đều có thể đơn giản một chút liền thật tốt, liền có thể dùng bản năng nguyên sơ nhất để yêu thương, dựa dẫm và tôn thờ liền thật tốt, nếu như chỉ cần đủ yêu liền thỏa mãn, thì những người yêu nhau trên đời này đại khái cũng sẽ không chia lìa.
Thế nhưng mọi thứ trên đời đều rất mỏng manh và khắc nghiệt, vấn đề chồng chất lên nhau không thể giải quyết được sẽ không theo thời gian mà biến mất. Đều sẽ có một ngày nào đó mà bùng lên. Lần đầu tiên chia tay Trương Gia Nguyên chính là người nhắc đến, nhưng kỳ thật là ai nhắc đến cũng không khác biệt, bởi vì Nhậm Dận Bồng cũng không hề giữ lại.
3.
Lần đầu tiên chia tay cũng không hoàn toàn kết thúc, mỗi phương thức liên lạc cũng đều giữ lại, thậm chí ngay cả WeChat cũng không xóa đi. Kỳ thật cũng không phải là đường đường chính chính mà chia tay, càng giống như hai người trước đó im lặng đối đầu cùng giằng xé lẫn nhau.
Ban đầu còn xị mặt cả ngày nhất quyết không liên lạc, nhưng khi giận hờn qua đi tình cảm vẫn như cũ là ngẫu đoạn tư liên. Ba tháng sau khi chia tay cả hai lại đứt quãng mà liên lạc với nhau, ngữ khí ngay từ đầu đều là tỏ ra vẻ nghiêm túc đến mức trở nên quanh co không rõ ràng.
Đến bây giờ Nhậm Dận Bồng vẫn còn nhớ rõ đó là một buổi tối ngày thứ năm khi mình vừa từ bên ngoài quay phim trở về, thời điểm về đến nhà thì đã rất muộn. Nhậm Dận Bồng lười biếng ngã xuống giường, muốn thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Gia Nguyên gọi đến. Nhậm Dận Bồng bắt máy, cười hỏi người bên kia đầu dây: Làm sao vậy, Trương đại thiếu gia.
Trương Gia Nguyên ngồi ở bãi tập của trường học ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm màu lam, nhìn thấy mấy vì sao yếu ớt phát sáng, điện thoại cầm trên tay cũng không có lên tiếng, giữa yên tĩnh trầm mặc ngẫu nhiên phát ra nghe âm thanh của tính hiệu điện thoại
Trương Gia Nguyên nói, em có chút nhớ anh.
Một câu nói này cũng không nằm ngoài dự đoán của Nhậm Dận Bồng, bời vì chính mình cũng nhớ Trương Gia Nguyên. Nhậm Dận Bồng luôn một mực không hiểu được mà tự tin, tin tưởng rằng cho dù không còn bên nhau ở cùng một chỗ thì sự nhớ nhung này vẫn như cũ mà tương đồng. Nhưng thật sự nghe Trương Gia Nguyên với chính mình nói những lời này, anh vẫn không khỏi cảm thấy bối rối không biết như thế nào mà trả lời. Nhậm Dận Bồng do dự hai giây, thời điểm anh lên tiếng nhưng cũng không nói anh cũng vậy, mà nói rằng anh rất lâu rồi không nghe em chơi đàn guitar.
Bây giờ anh muốn nghe em chơi guitar a. Trương Gia Nguyên hỏi anh.
Muốn. Nhậm Dận Bồng trả lời cậu, không khoảnh khắc nào không muốn nghe.
Anh chờ em một chút. Trương Gia Nguyên nói xong liền cúp máy.
Mấy phút sau điện thoại Nhậm Dận Bồng lại lần nữa vang lên. Anh bắt máy, đầu nghe bên kia truyền đến tiếng guitar mộc fingerstyle quen thuộc. Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn người chơi guitar mộc fingerstyle, nhưng chỉ có tiếng đàn này, bởi vì trên thân đàn có một vết nứt mà âm sắc sẽ mang theo một chút tì vết rất nhỏ, chỉ có thể trong tai Nhậm Dận Bồng mà nghe thấy.
Trương Gia Nguyên gảy một bài này chính là Truy Quang Giả. Trong một nháy mắt dường như lực hút đất cũng mất đi tác dụng, cát mịn rơi xuống từ khe hở của đồng hồ cát từng hạt, từng hạt trôi ngược trở về, thời gian dừng lại như cũng theo đó mà đảo ngược. Nhậm Dận Bồng cảm thấy như mình quay trở lại sân khấu công diễn thứ hai của Minh Nhật Chi Tử.
Buổi tối ngày hôm ấy, Nhậm Dận Bồng ngồi giữa sân khấu Trương Gia Nguyên ngồi bên tay trái anh. Trước lúc bài hát kết thúc Trương Gia Nguyên nhìn về phía Nhậm Dận Bồng. Anh cảm nhận được ánh mắt của người kia nhìn về phía mình thì cũng xoay đầu nhìn về phía cậu. Nhậm Dận Bồng thấy ánh đèn sân khấu rơi lên trên tóc Trương Gia Nguyên, rơi lên trên mặt, trên bả vai rơi lên khắp nơi trên người cậu. Mái tóc mềm mại ánh lên màu vàng hạt dẻ.
Dường như có một sợi tơ trong suốt ở trong không khí mà thăm dò, khi ánh mắt họ chạm nhau trong nháy mắt liền dán chặt lên trái tim đang mạnh mẽ đập của đối phương. Đôi mắt của thiếu niên quá nhỏ bé, tâm tình gì cũng đều không thể che giấu, có chút gió thổi qua ngọn cỏ liền sẽ lay động không ngừng.
Ngay tại một khắc này chủ nghĩa duy tâm dường như bày ra sự ưu việt của nó. Cái gì cũng không chân thực, vạn vật đều có thể là hư ảo, trời đất như không có thật, vạn vật cũng dường như không tồn tại, sân khấu không tồn tại, đám đông không tồn tại, thậm chí hai người học cũng đều không có thật, chỉ có nồng nhiệt rung động là không thể nghi ngờ, ý thức tồn tại trước vật chất.
Hai người bọn họ chạm mắt bất quá không quá ba giây ngắn ngủi, nhưng cho dù từ đó về sau trái tim non nớt không còn ngủ mơ, học được uốn mình theo hư tình giả ý, cho dù thiên trường địa cửu cũng có lúc tận, yêu thương mãnh liệt cuối cùng cũng bị dòng thời gian tầm thường hóa thành vụn vặt, nhưng cũng không thể xóa đi ba giây đồng hồ quý giá này.
Đến vòng bỏ phiếu, Fman Vũ Tinh vẫn như cũ nghiêm trang trịnh trọng nói, nếu như mọi người yêu thích phong cách của Hệ Ngân Hà chúng mình, xin hãy cho chúng mình một phiếu bầu, nếu như Hệ Ngân Hà tốt nghiệp, thì trên sân khấu của Minh Nhật Chi Tử sẽ không thể tìm thấy loại này phong cách.
Sao có thể giải tán, chúng ta sẽ không giải tán, Hệ Ngân Hà sẽ không giải tán. Vũ Tinh vừa dứt lời, microphone liền bị Trương Gia Nguyên vội vàng cầm lấy, ánh mắt của cậu thật nhanh lướt qua khán giả, lướt qua ban giám khảo, lướt qua Vũ Tinh cuối cùng dừng lại thật lâu trên người Nhậm Dận Bồng. Trương Gia Nguyên nói, chúng ta sẽ tiếp tục tiến lên, dưới ánh mắt của mọi người câu trả lời thông qua loa phóng thanh mà vang lên, ý không ở trong lời, có một số lời không thể nói sẽ khó chịu, nhưng chỉ cần cảm nhận được chân thành nguyện vọng, liền có thể giống như thề non hẹn biển.
Đêm đó bọn họ cùng Vũ Tinh tạo nên ban nhạc Hệ Ngân Hà, bằng ca khúc này, thứ hạng áp chót ở phần thi trước đã đảo ngược trở thành vị trí đầu tiên của công diễn một.
Sau khi kết thúc ghi hình hai người bọn họ cũng không có lên xe của tổ tiết mục mà quay về kí túc xá bảo rằng tối muộn sẽ cùng nhau đón xe. Hai người ngồi ở phía sau sân khấu, chờ người hâm mộ bao ở bên ngoài đều bị nhân viên công tác thúc giục giải tán hoàn toàn mới rời khỏi nơi ghi hình. Cả hai cũng không có đón xe mà là dọc theo con đường nhỏ ở ngoại ô Vô Tích quay về kí túc xá. Màn đêm đem bầu trời và mặt đất nối liền cùng một chỗ. Họ nắm tay nhau đi trên đường, không khí sau cơn mưa mang cơn gió đêm thổi đến mang theo hơi lạnh thấm vào trong lòng. Trên bãi cỏ bên đường côn trùng không ngừng kêu vang, bọn họ ở trong gió mà hôn. Có chiếc xe chạy lướt qua ánh đèn xe chiếu lên người cả hai, bọn họ vốn là nên trốn đi nhưng cuối cùng cũng không có tránh đi. Thật lâu về sau khi nhớ đến đêm hôm ấy, Nhậm Dận Bồng sẽ cảm thấy một chút sợ hãi, nhưng hơn nữa vẫn là may mắn, may mắn sinh mệnh của mình có thời khắc như thế mà liều lĩnh. Khi đó liền cảm thấy đây mới chính là tình yêu, tình yêu hẳn là nên như thế này. Khi khát chính là trận mưa rào, khi hít thở chính là không khí.
Thật lâu không có gảy đàn, có hay không bị thụt lùi rồi. Trương Gia Nguyên ủy khúc hỏi Nhậm Dận Bồng
Dù có cách xa nhau ngàn dặm Nhậm Dận Bồng lại vẫn như cũ có thể tưởng tượng vẻ mặt lúc này của Trương Gia Nguyên, người kia hẳn là đang mỉm cười vô tình lộ ra mấy cái răng, sẽ thật nhanh mà nhếch miệng, ngượng ngùng rũ xuống đôi con mắt.
Không có thụt lùi, vẫn dễ nghe như trước kia. Nhậm Dận Bồng nói, lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó hỏi: Muộn như vậy em gảy guitar không sợ bị bạn cùng phòng đánh chết người sao?
Em đến sân tập. Trương Gia Nguyên trả lời. Bằng không anh nghĩ em khi nãy tắt điện thoại để làm gì chứ.
Ừ....Ngày mai em có bận không, anh gặp em một chút. Nhậm Dận Bồng lên tiếng.
À, ngày mai đúng lúc không có rãnh, nếu không thì lần sau đi.
Nhậm Dận Bồng nghe người kia trả lời, cứ thế mà nói, "Được, được." Nhất thời cũng không phân biệt trong lòng là cảm xúc gì.
Nhậm Dận Bồng cũng không có nghĩ tới, cái gọi là có việc của Trương Gia Nguyên chính là ngày thứ hai xuất hiện trước mặt mình.
Trương Gia Nguyên kìm nén suốt chặng đường, đến khi Nhậm Dận Bồng dẫn cậu trở về căn hộ của anh, Trương Gia Nguyên ôm lấy anh tựa như một đứa trẻ mà khóc. Hàm hàm hồ hồ liên miên lải nhải nói gì đó, Nhậm Dận Bồng cũng không quá rõ ràng nghe được người kia nói gì, điều duy nhất Nhậm Dận Bồng có thể chắc chắn chính là bên trong xen lẫn rất nhiều câu thật xin lỗi. Nhưng mà chỉ cần ôm đứa nhỏ người Đông Bắc đang khóc này, cảm nhận nhiệt độ cùng nhịp tim của người kia, trái tim của anh liền như vậy mà yên bình.
Nhậm Dận Bồng cứ như vậy mà ôm lấy Trương Gia Nguyên, chờ đứa nhỏ rốt cuộc khóc đủ rồi, chờ Trương Gia Nguyên từ trong lòng mình đứng thẳng dậy, chờ người kia hơn thở gấp gáp dần bình ổn, nhỏ giọng lên tiếng thanh âm có chút nghẹn ngào, chúng ta làm hòa có được hay không. Nhậm Dận Bồng lau đi nước mắt còn thấm ướt trên mi, nhéo nhéo chóp mũi người kia, tự như bờ biển, chào đón thủy triều quay trở lại sau khi đi qua nửa trái đất, sau đó liền trả lời: Được,
Nhậm Dận Bồng từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra cặp nhẫn đôi chưa kịp tặng. Nhẫn đôi là do anh đặt người quen của mình thiết kế theo yêu cầu, nhẫn bằng bạch kim cũng tiêu tốn không ít tiền. Hình dáng bề mặt nhẫn có chút trừu tượng, nhưng nhìn kỹ liền sẽ nhận ra một chiếc là đàn guitar một chiếc là đàn cello. Cello là của Trương Gia Nguyên, guitar là của mình.
Đeo lên nhé, đeo lên nào, đeo lên chiếc nhẫn là có thể đem lẫn nhau cùng một chỗ mà buộc lại.
4.
Năm đó Trương Gia Nguyên tốt nghiệp đại học cùng Nhậm Dận Bồng đi Trùng Khánh một chuyến, đến nhà Nhậm Dận Bồng làm khách. Thời điểm hai người còn học đại học, Trương Gia Nguyên cũng không ít lần đến nhà anh. Khi đó mẹ Nhậm đem Trương Gia Nguyên xem như bạn bè tốt của Nhậm Dận Bồng. Trương Gia Nguyên cũng vô cùng quý mến bà. Mẹ Nhậm luôn cảm thấy đứa nhỏ này ngày thường đều rất tốt, trắng trẻo sạch sẽ, nói chuyện lại hài hước vui tính. Nhìn thấy Trương Gia Nguyên đến nhà, bà liền đặc biệt dọn một bàn lớn đồ ăn ngon, trên bàn ăn một bên liên tục gắp đồ ăn vào bát của cậu, một bên không ngừng chuyện trò, ngữ khí cũng không có quá khách khí.
Gia Nguyên có bạn gái sao. Mẹ Nhậm hỏi.
Dạ không có thưa dì. Trương Gia Nguyên nhìn Nhậm Dận Bồng một cái, người kia chỉ cúi đầu ăn cơm.
"Con mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể yêu đương nha." Mẹ Nhậm múc cho Trương Gia Nguyên một chén canh để đến trước mặt cậu, "Đừng như Bồng Bồng, chưa từng thấy đứa nhỏ này giao lưu với con gái bao giờ. Hai ngày trước được một vị thúc thúc giới thiệu cho đối tượng, hẹn đi gặp mặt lại ở nhà cáu gắt với dì sống chết cũng không chịu đi. Gặp một chút thì có làm sao, lại nhất quyết không đi..."
Mẹ! Nhậm Dận Bồng nhịn không được lên tiếng ngắt lời bà.
Lại làm sao rồi, cũng không có người ngoài, nói một hai câu thì có làm sao. Mẹ Nhậm cũng không chịu nhượng bộ mà lên tiếng.
Không phải con đã nói về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa sao.
Làm sao có thể không nhắc tới, con bây giờ cũng hai mươi lăm, cha con bằng tuổi con bây giờ cũng đã có con rồi.
Nhưng mà bây giờ không phải niên đại đó của ba mẹ.
Mẹ biết, cho nên cũng không có thúc giục con phải lập tức kết hôn, cùng con gái giao lưu một chút thì có làm sao nha? Gia Nguyên con nhìn xem, mỗi ngày đều đối nghịch với dì...
Không biết vì sao nghe tới hai chữ Gia Nguyên này, Nhậm Dận Bồng liền cảm thấy một cỗ tức giận xông lên đầu buông xuống chén đũa trên tay thả ra một câu, Mẹ, con có người mình thích.
A? Cái này hiển nhiên là lần đầu tiên Nhậm Dận Bồng trước mặt mẹ mình nhắc đến chuyện này, gương mặt mẹ Nhậm không giấu nỗi kinh ngạc, Là ai vậy? Là đồng nghiệp cùng dàn nhạc sao?
Nhậm Dận Bồng cũng không có lên tiếng, mà chỉ nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên như ngầm hiểu được ý của Nhậm Dận Bồng lại kiên quyết không cho anh cơ hội, chính mình liền lên tiếng trước. Cậu khoa trương nháy mắt ra hiệu, hướng mẹ Nhậm nói, Đúng vậy nha, dì ơi Bồng Bồng từng nói với con, là nhạc công vĩ cầm cùng dàn nhạc, dáng dấp vô cùng xinh đẹp. Nói xong Trương Gia Nguyên đưa mắt nhìn Nhậm Dận Bồng, lặng lẽ hướng Nhậm Dận Bồng làm một cái điệu bộ "Suỵt", sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Liệu Nhậm Dận Bồng sẽ đối với mẹ mình mà nói ra sự thật sao? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Nhậm Dận Bồng, nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh chóng liền bình tĩnh trở lại. Nhưng hành động của Trương Gia Nguyên làm cho bản thân mình không khỏi xấu hổ, vì lí trí của Nhậm Dận Bồng vẫn như vậy mà tỉnh táo, anh cảm thấy mình chính là một tên tội nhân, còn mặt dày muốn được tha thứ cùng an ủi. Nhưng Nhậm Dận Bồng rõ ràng không nghĩ được tha thứ, tại sao mình phải được tha thứ? Nhậm Dận Bồng cảm nhận được mình sai, nhưng lại không nói ra được mình sai ở đâu. Trong nháy mắt tự hận chính mình, cũng hận Trương Gia Nguyên.
Ngày hôm sau Nhậm Dận Bông đưa Trương Gia Nguyên về khách sạn, hai người bọn họ trên đường đi cũng không có nói chuyện. Trương Gia Nguyên nhìn ra người kia tâm tình không vui, trên xe taxi ngồi ở ghế sau, muốn nắm tay anh nhưng lại bị Nhậm Dận Bồng bình tĩnh né tránh. Trên xe taxi khó mà nói chuyện, đợi đến khi về đến phòng khách sạn Trương Gia Nguyên liền nói với Nhậm Dận Bồng, Anh đừng vì chuyện này mà như trẻ con cãi nhau với dì.
Cái gì? Nhậm Dận Bồng như nghe không hiểu ngẩng đầu hơi nheo mắt hỏi Trương Gia Nguyên.
Dì bắt anh đi xem mắt....Anh liền đi, cũng không có việc gì lớn.
Em, em đang làm cái gì vậy, em đang nói cái gì, em làm sao có thể nói mấy lời này, em có phải hay không cảm thấy một mình em cực kỳ hiểu biết? Nhậm Dận Bồng đột nhiên cao giọng, cho dù là ngữ khí chất vấn cũng theo thói quen mà kéo dài một số âm tiết nhất định cho nên nghe cũng không ra có cái gì tính công kích, lại giống như hời hợt oán trách.
Nhưng Trương Gia Nguyên biết Nhậm Dận Bồng chính là đang tức giận. Trương Gia Nguyên sững sờ đứng yên tại chỗ nhìn anh, nhất thời không biết nên nói cái gì. Trong ấn tượng của Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng rất ít khi trước mặt mình mà nổi giận. Đôi lúc có mâu thuẫn, cùng là tính tình của mình lại nóng nảy hơn anh, rất nhiều lần Nhậm Dận Bồng nhíu mày muốn tranh luận, kích động một chút lại có chút lắp ba lắp bắp, cuối cùng vẫn luôn là yếu ớt kết thúc bằng một câu nói, " Ây da, được rồi, được rồi, có gì mà cứ lải nhải, đừng tức giận."
Em không có ý đó, em chỉ hi vọng anh cùng dì bởi vì loại chuyện này mà cãi nhau. Trương Gia Nguyên cũng bắt đầu cao giọng trả lời.
Anh tại sao lại phải đi xem mắt, bản thân chính là có người mà mình yêu thích, mà chính mình lại đang ở bên người đó. Thời điểm mẹ gọi anh đi xem mắt người đó lại còn đang ngồi bên cạnh, anh lại như....Như con rùa đen rụt cổ, anh nên làm gì đây? Anh có thể làm gì bây giờ?
Nhậm Dận Bồng càng nói càng kích động, Trương Gia Nguyên nghe được thanh âm của anh ngày càng run rẩy, lúc này Trương Gia Nguyên mới hiểu được Nhậm Dận Bồng không phải tức giận người khác, anh chính là đang tức giận chính mình.
Trương Gia Nguyên hận bản thân mình chậm chạp. Cậu tiến lên nửa bước ôm lấy Nhậm Dận Bồng vào lòng, vuốt ve bờ lưng run rẩy của anh. Học theo giọng điệu của Nhậm Dận Bồng mỗi lần anh trấn an mình, hướng người kia nhỏ giọng nói, Được rồi, được rồi, không có việc gì.
Chuyện này có là gì đâu, điều này chính xác không tính là cái gì. Rõ ràng là không phải một cái mâu thuẫn gì mà chỉ là một cuộc cãi vã bình thường. Chỉ là tường thành của cả hai quá mong manh. Chỉ cần một hơi thở liền có thể cảm thấy mặt đất rung chuyển. Nơi hiện thực không có cái gì anh hùng vĩ đại như trong mơ, có chút không lưu tâm liền sẽ tan rã thành cát mịn, tình yêu ở bên trong sỏi đá mà lăn lộn cũng sẽ mang theo một mình đầy thương tích.
Trương Gia Nguyên sau khi tốt nghiệp lại ký hợp đồng với một công ty truyền thông sản xuất điện ảnh và phim truyền hình, đứa nhỏ này vốn là một người mang mệnh đỏ, công ty ký cho Trương Gia Nguyên hai vai nam thứ trong hai bộ phim thần tượng, độ thảo luận so với nam chính còn cao hơn. Đến bộ phim thứ ba, cũng nhận được vai nam chính. Bộ phim này gây tiếng vang cực kỳ lớn, nhiệt độ của cặp đôi nam nữ chính nhảy lên đến hạng mười của bảng xếp hạng CP chính, mấy cái tài khoản marketing thậm chí còn tung tin hai người họ thực sự cùng nhau yêu đương. Trương Gia Nguyên may mắn thành công vì đủ loại thông báo mà chạy nam chạy bắc, cùng với thời điểm trước kia ở đại học đi trên đường cũng không ai biết mình là ai hoàn toàn không giống nhau.
Số lần cả hai gặp mặt lại càng ít đi, Trương Gia Nguyên bị người đại diện quản lý nghiêm đến mức ngay cả thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không còn bao nhiêu. Có đôi khi Nhậm Dận Bồng cảm thấy bản thân mình ở siêu thoại của Trương Gia Nguyên đọc tin tức còn có thể hiểu rõ người kia hơn so với cùng Trương Gia Nguyên trực tiếp liên lạc. Nhậm Dận Bồng cũng không biết mình nên vì thành công của Trương Gia Nguyên mà vui mừng hay là nên vì tình cảm của cả hai như đang treo trên sợi tóc mà đau lòng.
Trương Gia Nguyên trước ống kính cùng nữ chính vui vẻ đóng vai "trên mức bạn bè" mà cười đùa, buộc chặt lấy nhau tham gia đủ mọi tiết mục tống nghệ để tuyên truyền, phía sau ống kính hai người kỳ thật ngay cả WeChat cũng không có kết bạn. Trương Gia Nguyên mỗi lần nhìn thấy mình vị nữ minh tinh kia xuất hiện trên hot search đều cảm thấy hoảng sợ. Cậu nói với Nhậm Dận Bồng, Anh đừng tin mấy cái tin kia, anh biết mà, tất cả đều là lăng xê mà thôi. Nhậm Dận Bồng luôn luôn bảo rằng, Ai em xem anh là con nít sao, anh biết mà. Có quá nhiều khoảnh khắc Nhậm Dận Bồng không khỏi tự ngưỡng mộ chính mình, không ngờ rằng mình có thể diễn xuất chân thật đến vậy, ngay cả bản thân mình suýt chút nữa cũng tin là thật.
Nhậm Dận Bồng cho tới bây giờ cũng không có cùng Trương Gia Nguyên đề cập qua áp lực mà gia đình đặt lên người mình. Chính là cho rằng không nói đến Trương Gia Nguyên liền sẽ không biết được. Trương Gia Nguyên cũng chưa từng nói với Nhậm Dận Bồng, lần cuối mình cùng Nhậm Dận Bồng thăm hỏi gia đình anh, mẹ Nhậm cố ý đem Nhậm Dận Bồng đẩy ra ngoài, sau đó cùng Trương Gia Nguyên nói mấy câu. Mấy câu này bất luận là bao nhiêu năm trôi qua Trương Gia Nguyên đều có thể từng chữ từng chữ không sai mà đọc đến trôi chảy.
Bà nói, Nguyên Nguyên, dì thật sự rất yêu quý con, cũng biết con là một đứa trẻ ngoan. Bồng Bồng nhà dì là con trai một trong nhà, từ nhỏ cho đến lớn đều bị chiều đến hư, không biết trời cao đất rộng, con không nên cùng Bồng Bồng cùng một chỗ mà hồ nháo. Con bây giờ là đại minh tinh, về sau vì công việc quan trọng mà bận rộn, nên ít cùng Bồng Bồng mà qua lại.
Dứt lời bà liền vỗ vỗ vai Trương Gia Nguyên, đứng lên đi về phía nhà bếp. Để lại Trương Gia Nguyên một mình ngồi ở ghế sofa ngơ ngác sững sờ.
Hai người bọn họ cũng không có như trước, trong lòng tức giận liền ầm ĩ hồ nháo, liền muốn cãi nhau, muốn thông qua cảm xúc mạnh mẽ của đối phương chứng minh mình vẫn được quan tâm. Nhưng bọn họ giờ đây lại đi đến một thái cực khác, đem tất thảy mọi chuyện chôn chặt trong lòng, đắp lên một lớp đất thật dày, từng chút từng chút đắp lên một ngôi mộ cô đơn.
Lần tiếp theo chia tay không hề có một dấu hiệu báo trước, thậm chí một ngày trước đó cả hai vẫn còn đường đường chính chính thảo luận làm sao để kỉ niệm ngày sáu năm cùng nhau ở cùng một chỗ. Trương Gia Nguyên nói, Em đi Bắc Kinh tìm anh, anh yên tâm, mấy vị đại minh tinh bị người hâm mộ trùng điệp vây quanh còn có thể chạy thoát, em chỉ là một cái diễn viên nhỏ bé nhất định sẽ có cách. Nhậm Dận Bồng nói: Được, chúng ta cũng hơn nửa năm không có gặp nhau, có thể gặp được em, ôm một cái anh liền vô cùng thỏa mãn nha.
Nếu như nghiêm túc mà tính thì hai ngày sau đó cả hai cũng không có gặp mặt, bởi vì Nhậm Dận Bồng tại nơi hẹn đợi đến một giờ ba mươi sáng ngày thứ ba Trương Gia Nguyên mới mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang vội vàng xuất hiện.
Trương Gia Nguyên từ rất xa liền có thể nhìn thấy Nhậm Dận Bồng ngồi xổm dưới ánh đèn đường, cả người co thành một đoàn. Người kia cả cơ thể đều rất gầy, áo cổ lọ trên cổ trống không, gió thổi qua liền hiện ra khung xương gầy. Trương Gia Nguyên chầm chậm chạy đến phía trước Nhậm Dận Bồng, thời điểm đứng trước mặt người kia cuối người thở dốc, Em xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em...
Nhậm Dận Bồng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trương Gia Nguyên, trong mắt phủ một tầng sương mù. Nhậm Dận Bồng mở miệng, chớp chớp mắt nhìn Trương Gia Nguyên sau đó yếu ớt nói, Anh mệt mỏi quá Gia Nguyên.
Em biết, em biết. Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Em cùng anh từ từ giải thích được không. Trương Gia Nguyên ngồi xổm trước mặt anh muốn nhìn vào mắt anh mà nói chuyện, nhưng Nhậm Dận Bồng lại cố ý trốn tránh ánh mắt người kia.
Anh mệt mỏi rồi Gia Nguyên, anh thật sự mệt mỏi quá. Nhậm Dận Bồng rất ít khi dạng này mà cuồng loạn, anh không nhớ rõ mình có thể trở thành bộ dạng như thế này, trước ngày hôm nay cũng không bao giờ nghĩ mình có thể trở thành bộ dáng này. Nhậm Dận Bồng tự như một con thú bị bao vây, thời điểm nói ra những lời này da đầu đều tê dại, muốn lập tức đứng lên mà chạy trốn, nhưng một chút khí lực cũng không còn.
Vẫn là chia tay đi. Một câu nói này thanh âm thật nhỏ như một con bướm với đôi cánh bị trói, rơi vào trong bóng tối vô biên.
Trương Gia Nguyên cúi đầu trầm mặc rất lâu, sau đó cầm lên bàn tay của người kia, nhẹ giọng hỏi anh, Chia tay...Anh sẽ vui vẻ hơn sao.
Nhậm Dận Bồng rút tay về, vùi đầu vào cánh tay không trả lời.
"Nếu như vậy." Trương Gia Nguyên vươn tay vuốt lên tóc Nhậm Dận Bồng, trên trán vầng trán ướt đẫm mồ hôi đặt lên một nụ hôn. Trương Gia Nguyên do dự thở dài, rất lâu mới nói ra nửa câu kia, "Vậy em thả anh đi, có được hay không?"
Hai người bọn họ ở khách sạn đã được đặt trước ở bên nhau lần cuối cùng. Bắc Kinh một năm bốn mùa đều là khô ráo, nhưng mà rạng sáng ngày hôm ấy lại đổ xuống một cơn mưa thật lớn. Hạt mưa lộp độp đập lên cửa sổ thủy tinh nghe được lòng người hoảng sợ. Đèn đường phía xa tan thành từng vũng sơn dưới màn mưa, hòa thành màu bùn, lộ ra chật vật cùng rẻ tiền.
Trương Gia Nguyên ôm Nhậm Dận Bồng, hôn lên nước mắt, hôn lên gương mặt, hôn lên môi anh. Trái tim không ngừng mạnh mẽ dao động, khơi lên ý nghĩa điên cuồng, lại dùng răng cắn lên cần cổ thon dài. Nhậm Dận Bồng nhất thời bị đau, nắm chặt lấy tay Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn Nhậm Dận Bồng một cái liền đem người kia đem kéo lên trên người, một tay chống đỡ, một tay nâng lên gương mặt anh, khẩn cầu mà lên tiếng, Nói anh yêu em, lừa dối em cũng đều được.
Nhậm Dận Bồng nhẹ nhướn nửa người trên, hôn lên nốt ruồi lệ dưới mắt Trương Gia Nguyên, sau đó hướng người kia nói, Anh chính là yêu em, anh sẽ không lừa dối em.
Bọn họ hôn, ôm lấy nhau, tiến vào thân thể của nhau, ở giữa thanh tĩnh hoặc là hỗn loạn, tỉnh táo hoặc cuồng nhiệt nói ngàn vạn ta yêu người viết nên câu thơ biệt ly, chỉ có không nói ra sẽ bên nhau ở cùng một chỗ.
Bọn họ tại mùa mưa triền miên của phương nam mà gặp gỡ, cuối cùng lại chia ly ở một trận mưa rào đột nhiên rơi xuống của phương bắc.
5.
Hiện trường tổ chức hôn lễ vô cùng bận rộn, Trương Gia Nguyên làm phù rể liền ở cánh gà chạy trước chạy sau, không biết hữu ý hay vô tình mười phút trước khi hôn lễ bắt đầu bản thân tựa như cũng không có chú ý đến sự xuất hiện của Nhậm Dận Bồng. Sau khi hôn lễ bắt đầu một nhóm phụ rễ đều ngồi cùng một bàn, vừa vặn ngay tại trước bàn của Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng chọn một góc ít người chú ý mà ngồi xuống, hôn lễ vừa bắt đầu mọi người đều chăm chú quan sát tân lang và tân nương trên lễ đài, chỉ có Nhậm Dận Bồng không hề rời mắt chú ý mọi cử chỉ của Trương Gia Nguyên. Món ăn tinh xảo từng món từng món được mang lên, có người không chịu được đói đã bắt đầu động đũa, cũng có người đối với đồ ăn không chút hứng thú, chỉ hào hứng náo nhiệt nhìn tân lang tân nương trên sân khấu.
Cha mẹ tân lang phát biểu, cha mẹ tân nương phát biểu, bạn bè của tân lang phát biểu, bạn bè của tân nương cũng phát biểu, rồi tân lang cùng tân nương phát biểu.
Một bé gái xinh xắn bước lên sân khấu, trên tay còn mang theo nhẫn cưới đặt trên đệm nhung đỏ đứng giữa tân lang và tân nương.
Người chủ trì buổi lễ hỏi: Từ hôm nay cho đến vĩnh hằng, vô luận là vui sướng hay khổ đau, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, khó khăn hay thuận buồm xuôi gió, tân lang có hay không đều sẽ nguyện ý yêu thương tân nương, trân trọng nàng, đối với nàng chân thực, cho đến vĩnh viễn dài lâu.
Tân lang nói: Tôi nguyện ý.
Chủ trì buổi lễ lại hỏi: Từ hôm nay cho đến vĩnh hằng, vô luận là vui sướng hay khổ đau, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, khó khăn hay thuận buồm xuôi gió, tân nương có hay không đều sẽ nguyện ý yêu thương tân lang, trân trọng người, đối với hắn chân thực, cho đến vĩnh viễn dài lâu.
Tân nương nói: Tôi nguyện ý.
Trên sân khấu vang lên tiếng của chủ trì buổi lễ, Mời tân lang và tân nương trao nhẫn.
Giữa ánh đèn chói mắt, Trương Gia Nguyên vốn luôn chăm chú nhìn về lễ đài đột nhiên xoay đầu, hướng mắt về phía Nhậm Dận Bồng mà nhìn qua. Nhậm Dận Bồng không kịp mé tránh, bắt gặp ánh mắt của người kia.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, kinh hỉ như lần đầu gặp gỡ. Giữa khói bụi và sương khói tình yêu không thay đổi, chỉ là theo năm tháng mà lớn dần lên, cũng giống như năm dài tháng rộng.
Trương Gia Nguyên đưa ra tay trái, mu bàn tay hướng về phía Nhậm Dận Bồng. Lại dùng tay trái chỉ chỉ ngón giữa, Nhậm Dận Bồng thuận theo đầu ngón tay của Trương Gia Nguyên mà nhìn mới phát hiện nơi đó vẫn như cũ đeo lên chiếc nhẫn đôi năm đó. Nhậm Dận Bồng không biết biểu tình trên mặt mình lúc này ra sao, chỉ biết bản thân mình cũng vô thức học theo động tác của Trương Gia Nguyên, tay trái chạm lên ngón giữa, trên đó cũng vẫn là còn đeo một chiếc nhẫn kia.
Nguyên lai cho dù lâu đến như vậy, tình yêu ở trên ngón tay giữa lưu lại một cái dấu vết.
Trương Gia Nguyên nhìn thấy nhẫn trên tay Nhậm Dận Bồng, liền nhếch môi cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề được tháo niềng. Nhậm Dận Bồng vốn cho là Trương Gia Nguyên đã từ bỏ thói quen mỉm cười có lúc cố tình mà nhếch miệng, thật không nghĩ đến lần này hàm răng được chỉnh chỉnh tề cũng không có lộ ra bao nhiêu, Trương Gia Nguyên liền mím môi, chỉ chừa lại khóe miệng đang cong lên. Dáng vé ngại ngùng y hệt năm đó, giờ khắc này, năm tháng trôi qua tựa như không có lưu lại bất cứ dấu vết nào trên người Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên mỉm cười, liếc nhìn Nhậm Dận Bồng sau đó liền đem ánh mắt chuyển đến lên tay mình, dùng tay phải tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái, sau đó lại từ từ đem nó đeo lên ngón áp út. Sau khi thả ngón tay phải ra khỏi chiếc nhẫn trên ngón áp út liền hướng Nhậm Dận Bồng mà vẫy vẫy bàn tay trái, giống như đứa trẻ đang khoe khoang vật gì đó.
Nhậm Dận Bồng như bị một đạo tia chớp đánh xuống, đầu óc trong nháy mắt mà trống rỗng, bản thân ngẩn người một hồi lâu. Đến lúc lấy lại tinh thần liền như sợ trễ mất một giây, tay chân luống cuống tháo ra chiếc nhẫn trên ngón giữa, sau đó đồng dạng mà đeo lên ngón áp út của mình.
Nhậm Dận Bồng biết hiện tại mình chính là cười đến vô cùng khó coi, nhưng vẫn như cũ nhếch môi cười. Chỉ là cảm thấy thật may mắn ngay tại lúc này khoảng cách giữa hai người họ đủ xa, Trương Gia Nguyên sẽ không nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ cùng nước mắt của mình.
Trong sảnh tiệc cưới, ánh đèn sáng rực, những khúc ca vui mừng liên tục vang lên, mọi người đều ăn uống linh đình, tiếng trò chuyện huyên náo không thôi, người chủ trì không ngừng cùng tân lang tân nương nói lời chúc phúc, cách bọn họ vài mét bóng bay nhiều màu sắc cùng hoa tươi khoe sắc xếp chồng lên nhau.
Đây là năm thứ chín hai người quen biết lẫn nhau.
Hai người bọn họ đang ở trong một khung cảnh không thuộc về mình, không được mọi người chú ý, lại tựa như đã ở trong lặng lẽ cử hành qua một buổi hôn lễ.
Bọn họ đến cùng chính là dùng chín năm thanh xuân tỉnh tỉnh mê mê để biết được tình yêu rốt cuộc là gì.
Nghĩ lại, bất quá ngôi sao đêm qua vẫn như xưa, quay đầu nhìn lại chuyện cũ tựa gió.
Hoàn.