Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 52




Tháng 4, 5 hằng năm, các trường đại học cao đẳng đều tràn ngập hơi thở ly biệt, thời điểm này ở quá khứ Nghi Hi luôn ngồi xem sư huynh sư tỷ lệ rơi vườn trường, năm nay rốt cục đến lượt bản thân đối mặt. Vì quý trọng thời gian ở trường đại học còn thừa không nhiều, sau khi trở về từ Đài Loan cô liền quay lại kí túc xá, mỗi ngày cùng Tưởng Lộ, Hạ Tâm Đồng sớm chiều chung sống, rất có loại cảm giác trở lại năm nhất đại học.

Từ năm trước Tưởng Lộ bắt đầu chơi cosplay, gần đây càng lúc càng si mê, còn gia nhập câu lạc bộ chuyên nghiệp. Bởi vì bộ dạng ngọt ngào, khôi phục nhân vật mức độ cao, ở trên mạng đã có chút danh tiếng. Nghi Hi cùng Hạ Tâm Đồng mỗi ngày nhìn cô ấy bận việc, đều không hiểu cô ấy đang suy nghĩ gì, ngày nào đó rốt cục nhịn không được hỏi: “Lộ Lộ, rốt cuộc cậu quyết định khi nào mới xuất đạo?”

Tưởng Lộ đang xem tóc giả trên Taobao[1], nghe vậy thò đầu ra từ sau máy vi tính, “Sao vậy? Hi Hi cậu muốn giới thiệu cho tớ đi đóng phim sao? Nhưng gần đây tớ không rảnh đâu.”

Nghi Hi bất đắc dĩ. Thật ra học 4 năm đại học, Tưởng Lộ cũng không phải không có cơ hội đóng phim, nhưng mỗi lần đều bị chính cậu ấy bỏ qua. Nghi Hi biết gia cảnh của cậu ấy ưu việt, vốn tưởng rằng có cơ hội tốt hơn đang chờ, nhưng bây giờ xem tư thế này thật không giống đã chuẩn bị đường lui.

“Tớ biết, gần đây cậu muốn ra Haruno Sakura, kỷ niệm hình bóng mười mấy năm cậu theo đuổi.” Hạ Tâm Đồng thay xong quấn áo, vừa ăn táo vừa đáp lời, “Vậy cậu ra xong Sakura sẽ đi đóng phim sao? Giờ cũng phải tốt nghiệp rồi, không thể cứ tiếp tục chơi như vậy được.”

Tưởng Lộ nâng cằm lên, dường như có chút suy nghĩ nói: “Cái này ấy à, tớ cảm thấy… Tớ sẽ không xuất đạo.”

Nghi Hi cùng Hạ Tâm Đồng liếc nhau, đều biểu lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Vì sao? Bởi vì chúng tớ sao?” Nghi Hi hỏi,

Thường thường mà nói, mỗi lớp ngành biểu diễn cũng có thể cho ra hai người nổi tiếng, những sinh viên còn lại tốt nghiệp liền đổi nghề khác, hoặc ở trong giới chìm nổi mấy năm lại đổi nghề khác, tóm lại đại đa số người đều không thể dựa vào biểu diễn mưu sinh. Nghi Hi bởi vì thân phận Đàm nữ lang, đang đi trên con đường thảm đỏ, Hạ Tâm Đồng và Quách Tử Thiến tiền đồ cũng rộng mở, hơn nữa trước đó Lý Minh Tuấn đã ký hợp đồng với công ty quản lý, không thể không nói, bạn cùng lớp như bọn họ đã mang tới áp lực vô cùng lớn. Nghi Hi trước còn thấy có người cùng bạn bè nói đùa, bạn học trước sau phát đạt, cảm giác bản thân không có cơ hội.

Tưởng Lộ chẳng lẽ cũng là vì chuyện này?

“Không phải nha, người nhà tớ vốn không muốn cho tớ xuất đạo. Lúc trước tớ tới thi ở Học viện Điện ảnh, bọn họ cảm thấy nhất định tớ thi không đậu mới không ngăn cản, không nghĩ rằng tớ lại qua. Miễn miễn cưỡng cưỡng cho tớ học bốn năm, hiện tại thấy sắp tốt nghiệp, liền bắt đầu nghĩ biện pháp để tớ bỏ qua việc xuất đạo… Mẹ tớ vẫn quá bảo thủ, bà ấy cảm thấy làm nghệ sĩ xuất đầu lộ diện không tốt, không muốn cho tớ làm việc này.”

Nghi Hi nghĩ đến ông ngoại nhất thời cảm động lây, giữ chặt tay Tưởng Lộ nói: “Đúng đúng đúng, chính là quá bảo thủ!”

Hạ Tâm Đồng trừng mắt với Nghi Hi, đem hột táo ném vào trong thùng rác, “Vậy cậu cứ thế bỏ qua sao? Đây chính là giấc mộng của cậu mà!”

Tưởng Lộ gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: “Thật ra, chính tớ cũng không nghĩ làm việc này. Lúc ấy chỉ là tớ cảm thấy đóng phim chơi rất vui, hiện tại học đến năm tư, đã chơi đủ …”

Đây chính là sự cởi mở của cô gái nhà giàu, Nghi Hi rất quen thuộc với loại tác phong này. Bên cạnh cô không thiếu những cô gái như vậy, bởi vì cha mẹ đã chu cấp đầy đủ tiền bạc và điều kiện, cho nên trong suốt 30 năm cuộc đời của họ luôn tiến hành các loại thử nghiệm. Không sợ lãng phí thời gian, cũng không sợ vấp phải cản trở, chỉ cần các cô ấy bằng lòng, tùy lúc có thể làm lại từ đầu.

Cô cảm thấy cũng tốt, lấy tính cách của Tưởng Lộ vốn đã không thích hợp với giới giải trí phức tạp, chỉ cần cậu ấy vui vẻ, tiếp tục chơi cũng không tính là gì. Có lẽ không lâu nữa, cậu ấy sẽ phát hiện chuyện mà bản thân thật sự muốn làm, sau đó bỏ toàn bộ nhiệt tình vào đó.

Tưởng Lộ thấy các cô đã hiểu, hoan hô một tiếng vạn tuế, sau đó cười hì hì nói: “Vậy Đồng Đồng Hi Hi, các cậu có muốn chơi cos cùng tớ không? Tớ còn thiếu một CP, một người đóng Naruto một người đóng Sasuke đi!”

Hạ Tâm Đồng lập tức tránh ra thật xa, Nghi Hi suy nghĩ một lát, nói chân thành: “Chờ khi nào Togashi Yoshihiro[2] viết xong Hunter x Hunter, tớ sẽ đặc biệt cùng cậu kỷ niệm thanh xuân mà chúng ta đã mất đi!”

Tưởng Lộ: “… Chờ Togashi Yoshihiro lấp xong hố, còn không bằng cậu trực tiếp từ chối tớ còn hơn!”

Ba người đang cười đùa, lại không ngờ Quách Tử Thiến đột nhiên đẩy cửa bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen hở ngực, chân đi đôi giày cao gót 10 phân, nửa gương mặt bị che khuất trong bóng tối, rõ ràng đang ở trường, lại muốn làm ra hơi thở siêu sao đang chụp ảnh đường phố

Hạ Tâm Đồng thấp giọng mắng: “Giả tạo x.”

Cô tức giận như vậy là có nguyên nhân. Quách Tử Thiến gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý, hai tháng trước bộ phim thần tượng cô ta đóng chính được lên sóng, ratting đạt tới 0.93, ở trên mạng cũng khơi dậy sự thảo luận nhất định. Cô ta nhờ vậy nổi tiếng một phen, xuất hiện trên các chương trình giải trí lẫn phỏng vấn, lịch trình so với Nghi Hi còn bận rộn hơn. Cũng bởi vì chuyện này, học kỳ này cô ta chưa từng ở lại kí túc xá một lần.

Tưởng Lộ kinh hỉ nói: “Thiến Thiến, sao cậu có thể rảnh mà trở về vậy? Tớ còn đang định gọi điện thoại cho cậu nè, em họ tớ xemYêu em như thuở ban đầu 》đã trở thành fan của cậu, cậu có thể ký tên cho con bé vài tấm được không?”

Quách Tử Thiến không để ý đến Tưởng Lộ, mà lập tức đi đến trước mặt Nghi Hi. Cô ta tháo kính râm xuống, lúc này Nghi Hi mới phát hiện vẻ mặt cô ta u ám, dường như ẩn nhẫn cơn giận cực lớn. Còn chưa phản ứng kịp, liền thấy Quách Tử Thiến không hề báo trước dương tay, thẳng tắp hướng về phía về mặt cô!

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Nghi Hi vô ý thức né sang bên cạnh, tránh đi bạt tai đánh trúng mặt mình, nhưng đầu ngón tay vẫn sượt qua mặt một chút. Quách Tử Thiến để móng tay dài, sượt qua như vậy Nghi Hi lập tức cảm thấy gò má nóng hừng hực đau rát, cũng không biết có phải đã chảy máu hay không.

“Cô bị điên à!”

Quách Tử Thiến oán hận nói: “Tiện nhân!”

Hạ Tâm Đồng xông tới, đỡ được Nghi Hi liền quay lại mắng: “Cô đặc biệt quay về để báo tên sao? Vừa thấy mặt liền động thủ, còn thật sự cho rằng bản thân có quyền ra tay! Một nghệ sĩ nhỏ bé tuyến 18 chảnh cái gì mà chảnh!”

Nghi Hi chạm vào gò má, quả nhiên đã trầy xước da. Cô nhìn Quách Tử Thiến, giọng điệu lạnh lẽo, “Vẫn nên nói cho tôi biết nguyên nhân là gì đi.”

“Mày còn giả ngốc? Mày làm cái gì trong lòng mày tự hiểu!”

Nghi Hi cười lắc đầu, “Đại minh tinh, đừng đùa, nơi này không có máy quay phim, cô không cần nói lời thoại cẩu huyết như vậy. Chuyện vừa rồi, nếu như cô không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi đảm bảo cô nhất định sẽ phải hối hận.”

“Hối hận, mày muốn làm gì tao? A, tao quên, hiện tại mày cũng là kẻ có chỗ dựa. Có bản lãnh mày bảo Thẩm Phong phong sát[3] tao đi!”

“Thẩm Phong? Người đó không phải… Không phải là bạn trai của Thiến Thiến sao, chuyện có liên quan gì đến Hi Hi chứ…” Tưởng Lộ dè dặt nói.

Quách Tử Thiến lập tức chỉ tay vào Nghi Hi, “Cô hỏi nó đi! Cô hỏi nó ở sau lưng đã làm ra chuyện đáng xấu hổ gì! Nếu như không phải nó phá đám, Thẩm Phong anh ta làm sao có thể… Làm sao có thể…”

Hạ Tâm Đồng hiểu ra, cười lạnh nói: “Ha, tôi còn tưởng là chuyện gì cơ. Thì ra là có người bị vứt đi, tới đây trút giận! Thẩm công tử nhà người ta không cần cô, có liên quan gì đến Tiểu Hi chứ? Cô bị bạn trai vứt bỏ đã muốn đánh cậu ấy một bạt tai, vậy kinh nguyệt mà không đều có phải ngay cả tôi và Lộ Lộ cô cũng muốn đánh không!”

Nói xong bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, bổ sung nói: “A, thật xin lỗi. Thẩm công tử kia không thể tính là bạn trai, chẳng qua chỉ là kim chủ mà thôi. Tôi vẫn thấy lạ, cô bị vứt bỏ không phải là chuyện đã nằm trong dự liệu sao? Hiện tại định dùng cái chết để đe dọa, chẳng lẽ nào cô còn trông mong được làm thiếu phu nhân của Thẩm gia!”

Quách Tử Thiến tức giận đến mức tóc tai tán loạn, Nghi Hi nhẹ nhàng đẩy Hạ Tâm Đồng ra, nhìn thẳng vào mắt Quách Tử Thiến, “Thẩm Phong đã chia tay với cô?”

Đôi môi của cô ta khẽ nhếch lên, ánh mắt ôm hận, đáp án không cần nói cũng biết. Nghi Hi mỉm cười gật đầu, “Rất tốt, coi như anh ấy chưa làm cho tôi thất vọng.”

Quách Tử Thiến hoàn toàn bị phá hủy, xông lên muốn túm lấy Nghi Hi, “Tao biết mà! Tao biết là mày mà! Mày cùng anh ta đi tham dự hôn lễ, mày nghĩ rằng không ai nhìn thấy sao? Tiện nhân, giành bạn trai của người khác, mày còn có liêm sỉ hay không!”

Tưởng Lộ bị dọa cho lờ mờ, trơ mắt nhìn Quách Tử Thiến đồng thời túm được tóc Nghi Hi, mà chính cô ta cũng không có chỗ nào tốt, bị Hạ Tâm Đồng đánh lén từ phía sau. Ba cô gái được xưng là ngôi sao ngày mai của Học viện Điện ảnh bây giờ giống như nữ sinh trung học, không để ý đến hình tượng xông vào đánh nhau.

“Người không có liêm sỉ là cô! Người ta thừa nhận là bạn trai của cô bao giờ! Cô chỉ là đồ chơi thôi!”

“Hạ Tâm Đồng! Đừng tưởng rằng chuyện mày quyến rũ Thái Kiệt Hồng không có ai biết, mày cũng chẳng phải là cái mặt hàng gì tốt đâu!”

“Tôi quyến rũ đấy thì làm sao, cô có muốn quyến rũ người ta còn không thèm ấy! Tôi biết cô ghen tị với tôi, cho cô tức chết đi cho cô tức chết đi! Tôi không chỉ quyến rũ thôi đâu, tôi còn muốn kết hôn với anh ta đấy!”

“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày đi!”

“Quách Tử Thiến cô buông tay ra! Tóc của tôi đã mua bảo hiểm, nếu làm hỏng cô bồi thưởng không nổi đâu!”

Tưởng Lộ nhìn, vẻ mặt càng lúc càng hoảng sợ, rốt cục không nhịn được bùng nổ hô to: “Dừng! Tay! Lại! Cho! Tớ!”

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng thở kịch liệt của ba người. Nghi Hi bị hai cô gái chanh chua đè ở trên tủ, quả thực là mặt xám như tro tàn, nếu như sớm biết Quách Tử Thiến sẽ điên cuồng như vậy, vừa rồi cô nhất định không kích thích cậu ấy.

Tưởng Lộ mím môi, đổi thành âm thanh yếu ớt như con mèo nhỏ bé, “… Các cậu dọa đến tớ.”

Cô tội nghiệp nhìn mấy người họ, hốc mắt cũng đỏ lên. Quách Tử Thiến chậm rãi đứng lên, trước tiên đẩy Hạ Tâm Đồng đang đè trên lưng ra, sau đó vuốt lại mái tóc hỗn độn. Cô ta ra tay độc ác, bản thân lại không chiếm được lợi lộc gì, mặt bị Hạ Tâm Đồng cào thành vết hồng.

Một lần nữa đeo kính râm lên, cô ta bước dài đi ra ngoài, mắt thấy vừa muốn đi ra, rồi dừng lại tại cửa.

Phía sau Nghi Hi cùng Hạ Tâm Đồng đã giúp đỡ lẫn nhau đứng vững, Quách Tử Thiến không quay đầu lại, chỉ là khàn giọng nói: “Chuyện lần này tao sẽ nhớ kỹ. Nghi Hi mày cứ chờ đi, thù này tao nhất định báo!”

Sau khi Nghi Hi nhớ lại buổi chiều điên cuồng đó còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì gia giáo nghiêm khắc, cô ngay cả tranh cãi cũng rất ít khi ầm ĩ với người khác, càng đừng nói đến chuyện động thủ. Hạ Tâm Đồng lại rất vui vẻ, cô và Quách Tử Thiến cả hai đều không vừa mắt nhau sắp được 4 năm rồi, đã sớm mong có thể đánh một trận như vậy. Tuy rằng cần cổ của bản thân cũng đỏ hai đường, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ chật vật của Quách Tử Thiến khi rời khỏi, liền vui đến mức đắp mặt nạ cũng hát ca.

Tưởng Lộ thực sự bị diện mạo dữ tợn của mấy cô gái kích thích, tối đó liền chạy về nhà ở, trong phòng chỉ còn lại hai người Nghi Hi và Hạ Tâm Đồng. Nghi Hi nghĩ đến không lâu trước đây mình còn đang ở Đài Loan cùng Lê Thành Lãng tham dự các hoạt động, đảo mắt lại đã ở Bắc Kinh đánh nhau với bạn cùng phòng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống chênh lệch quá lớn, gần như vô lực thừa nhận.

Hạ Tâm Đồng đắp mặt nạ, nói chuyện âm thanh cũng hàm hồ, “Tiểu Hi, cậu có biết Quách Tử Thiến hôm nay vì sao lại điên cuồng như vậy không? Còn không phải là do cô ta cảm thấy bản thân nổi tiếng, bản thân bành trướng! Nếu đổi lại hai tháng trước, cho dù cậu thật sự có giành bạn trai của cô ta, cô ta cũng không dám trực tiếp phá vỡ quan hệ với cậu đâu!”

Nghi Hi đau đầu muốn chết, buồn bực thở dài. Hạ Tâm Đồng lúc này cũng biết quan hệ thực sự giữa cô và Thẩm Phong, cười lạnh nói: “Chẳng qua nếu như cô ta biết được cậu là em họ của Thẩm công tử, sợ rằng sẽ càng thêm tức giận. Chao ôi, nếu như ngày nào đó cậu quyết định công khai thân phận, nhớ phải sớm nói cho tớ biết, tớ nhất định muốn tận mắt chứng kiến vẻ mặt của Quách Tử Thiến khi biết được tin này!”

“Lòng hiếu thắng của cậu cũng quá lớn đi. Ai, tớ còn cho rằng có thể cùng Quách Tử Thiến bằng mặt không bằng lòng đến khi tốt nghiệp, không nghĩ tới bây giờ trở mặt, thật là người tính không bằng trời tính mà.”

“Trở mặt thì trở mặt thôi. Dù sao hai chúng ta đều hiểu rõ, chính là ở ngoài mặt nhìn thì tốt đẹp, nên khi giở trò xấu với cậu, trước giờ cô ta chưa từng chịu thua. Hiện tại tớ còn đang cân nhắc, phải làm như thế nào mới có thể đánh vào mặt cô ta, thật sự tớ không quen nhìn bộ dạng đắc ý đó của cô ta!”

Nghi Hi không thèm quan tâm, “Nghe qua, cậu đã có chủ ý rồi?”

Hạ Tâm Đồng kéo mặt nạ xuống liền tới gần, mắt sáng đến dọa người, “Đừng nói với tớ cậu đã quên! Đầu tháng sau, phim của bọn mình sẽ lên sóng, tính khoảng cách hiện tại, cũng chưa đến thời gian một tháng…”

Nghi Hi đương nhiên không quên. Giữa tháng trước, 《Nữ hoàng 》 đã đưa ra lịch phát sóng, mùng 7 tháng 5 sẽ lên sóng đài Bắc Kinh. Đối với một bộ phim truyền hình mới chế tác vào nửa cuối năm ngoái, tốc độ lên sóng này cũng tương đối nhanh, cũng phần nào chứng minh đài truyền hình rất coi trọng bộ phim này.

Nghi Hi nói: “Ý của cậu là, trongNữ hoàng 》tớ là vai chính, Quách Tử Thiến là vai phụ, tớ mà nổi bật thì có thể áp chế được cô ta?”

“Không chỉ như vậy. Quách Tử Thiến cảm thấy bản thân đã nổi tiếng, nhưng trình độ đó của cô ta nào đã đủ, phải tài năng như Hứa Mộ Châu năm ngoái một đêm bạo hồng! Nghiêm túc mà nói, năm nay giới giải trí còn chưa có người mới nào đại bạo đâu! Cậu nói xem, nếu nhưNữ hoàngcó thành tích tốt, cậu có thể trở thành người đầu tiên không?”

Cô ấy lấy tay nâng má, vẻ mặt mơ mộng nhìn trần nhà, “Đến khi đó, chính là lúc chúng ta cười nhạo cô ta, mới nghĩ đã thấy thật là mong đợi nha.”

HẾT CHƯƠNG 52

Chú thích

[1] Taobao: là trang web mua sắm trực tuyến lớn nhất tại Trung Quốc của tập đoàn Alibaba, do Mã Vân sáng lập vào ngày 10 tháng 5 năm 2003

[2] Yoshihiro Togashi (冨樫 義博 Togashi Yoshihiro, sinh ngày 27 tháng 4 năm 1966 tại Shinjō, Yamagata, Nhật Bản) là người sáng tác truyện tranh người Nhật. Ông đã bắt đầu vẽ truyện tranh từ khi còn rất trẻ. Sau khi ông vào đại học, nhà xuất bản Shueisha đã phát hiện ra tài năng của ông. Togashi là tác giả của nhiều bộ truyện tranh đình đám ở Nhật, tiêu biểu như YuYu Hakusho và Hunter x Hunter, được công bố trên tạp chí Weekly Shōnen Jump. Togashi đã kết hôn với Naoko Takeuchi, tác giả của Sailor Moon.

[3] phong sát: ám chỉ việc nghệ sĩ bị đóng băng hoạt động do đắc tội với một người hoặc một thế lực nào đó.