Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 25: Trở về quỹ đạo của nó




p class="watch-page-fiction-content">Từ ngày nói lời chia tay với cô. Anh trở thành một con người khác chỉ biết đắm chìm trong rượu để không thể nhớ đến cô, sẽ không nghĩ đến những giọt nước mắt của cô rơi vào ngày hôm đó, nó như nhát dao khứa từng nhát vào trái tim anh khiến anh đau đớn tận cùng.

Tư Vũ và Nhất Phàm nghe tin liền bay qua với anh. Qua bên đấy thấy đang ngồi uống rượu giải sầu. Tư Vũ đi lại giựt chai rượu khỏi tay anh: “Mày điên hay uống cho chết à”



“Mày cứ mặt kệ tao đi, đừng quan tâm trả đây”



Tư Vũ cười giễu cợt với anh: “Mày nhìn mày bây giờ xem có ra gì không? Mày tỉnh táo lại đi tui tao qua đây để nói chuyện liên quan đến cô ấy?”



Vừa nghe nhắc đến cô anh đã không còn lấy rượu uống nữa. Anh đứng dậy vào nhà tắm rửa mặt tỉnh táo. Nhất Phàm nhìn theo anh lắc đầu: “Chỉ có cô ấy mới làm liều thuốc của nó thôi”



Sau một lát anh đi ra ngồi đối diện với hai người bạn mình. Hai người bạn nhìn anh bây giờ chẳng ra làm sao, không còn Tuấn Kiệt mà hai người từng biết nữa



Tư Vũ đẩy điện thoại qua trước mặt anh: “Xem đi tụi tao tình cờ chụp được”



Anh cầm lên xem đó là ảnh của cô. Ảnh cô ra khỏi nhà, đến trường, quán cà phê, biển cuối cùng là công viên. Hai anh chụp rất đúng khoảnh khắc bóng lưng hoặc là lúc cô khóc. Nhìn bóng lưng ấy thật cô đơn làm sao. Khi cô khóc anh rất muốn ôm lấy cô dỗ dành nhưng không thể. Anh cứ lướt qua lướt lại nhũng tấm ảnh đó. Anh bất giác cười rồi lại trầm ngâm suy nghĩ gì đấy.



Nhất Phàm thấy biểu cảm lạ của anh liền hỏi: “Tại sao em ấy lại đến những nơi này?”



“Nơi những kỉ niệm”



Anh từ lúc không còn cô, anh trở nên lạnh lùng và ít nói hơn trước khi gặp cô nữa. Hai cậu nghe được cũng hiểu một phần nào đó.





Tư Vũ nhìn anh nhíu mày: “Mày tính làm gì?”



“Xong về nước lấy lại”



Tư Vũ hiểu ý anh liền gật đầu. Nhất Phàm vỗ tay lên vai anh: “Tất nhiên mày phải về. Tụi tao sẽ giúp”



Hai anh nói xong cũng về. Anh ngã lưng ra ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. “Em muốn khép lại tất cả sao. Anh nghe mọi người kể về em rồi, em phải sống thật tốt đấy. Anh biết mình nên làm gì, hãy chờ anh. Anh xin lỗi em rất nhiều bảo bối”



*******



Từ ngày xảy ra chuyện đến nay đã sáu tháng. Cô đã quen dần với cuộc sống không có anh đồng thời điều ấy làm cô trở nên khó gần, chỉ có gia đình và bạn bè cô mới cởi mở hơn chút, còn đối với những người khác vẻ mặt lạnh lùng điềm đạm.



Cô xuống ăn sáng, chào hỏi mọi người. Cô nhìn Đức Huy ngồi đối diện lắc đầu ngao ngán: “Ngừoi ta hết tủi thân rồi, không còn ai nhắn tin theo đuổi nữa”



Đức Huy nghe lời nói của cô mở to mắt ra: “Em đừng có mà đốt nhà người ta nghe chưa”. Anh nói xong nhìn sắc mặt người kế bên không ai khác là người yêu anh cũng là chị của cô. Chị cô tên là Phạm Trần An Nguyệt lớn hơn cô chỉ có ba tuổi đang theo đuổi ngành Luật, chị cô họ xong cấp hai đã đi du học để trở thành Luật sư nhanh chóng hơn nên hai người họ yêu xa.



An Nguyệt cười nhìn cô: “Em đừng chọc anh ấy, chị sắp học xong Luật sư rồi có gì chị về giải quyết anh ấy sau cho nó đúng với pháp luật”



Ba mẹ cô và cô nhìn anh thở dài lắc đầu họ đều nghĩ tương lai sau này của anh sẽ ra sau rồi đấy.



Họ vừa ăn xong ra phòng khách ngồi thì người làm chạy vào báo có khách đến. Người đến là em của ba cô cùng gia đình.





Cô và chị cô thu lại vẻ cười đùa. Hai người chỉ gật đầu xem như chào hỏi. Ba cô nhìn họ hỏi: “Đến đây có việc gì không?”



“Dạ em đến đây là để Tuyết Nhi gặp hai chị của nó, chứ con bé cứ đòi gặp suốt”



Chị cô có việc nên chào mọi người cùng anh Đức Huy đi trước. Người em của ba cô là Phạm Thu Minh, con bà ấy là Phạm Ninh Tuyết.



Thấy cô Ninh Tuyết lại chào hỏi tươi cười, cô chỉ cười nhẹ gật đầu chẳng nói gì. Sau đó cũng chào mọi người rồi đi làm. Cô ta thấy cô chẳng ngó gì đến mình vô cùng tức giận nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.



Từ lúc cô gặp Ninh Tuyết cô ta luôn đến tìm cớ để tiếp cận và làm thân với cô. Vì là người trong nhà nên cô cũng không lên tiếng.



Ninh Tuyết rủ hai chị em cô đi cà phê và mua sắm, chị cô đang gấp rút để tiến dần đến ước mở cài mình nên không đi được.



Ninh Tuyết dẫn cô đến trung tâm mua sắm, thấy một váy đẹp. Cô ta đem đến trước mặt cô: “Chị xem có đẹp không?”



Cô đến đây chỉ xem thôi cũng chẳng mua gì cô không thiếu những thứ đó. Cô đang bấm điện thoại thì nghe tiếng nên nhìn lên nhàn nhạt nói: “Ừm”



Cô ta nhìn biểu cảm thờ ơ của cô vô cùng tức giận nhưng không thể hiện ra ngoài, nắm chặt tay thành nắm đấm móng tay đâm vào thịt thiếu điều muốn bật máu. Cô ta cố nặng ra nụ cười thật tươi nhất có thể: “Thôi chắc hôm nay chị đã mệt mình hẹn hôm khác vậy”.



Cô đứng dậy cầm túi sách gật nhẹ đầu chào rồi cũng đi ra khỏi trung tâm mua sắm về nhà.



Cuộc sống của cô cứ trôi như thế, sáng đi làm rồi về nhà. Đôi khi hẹn bạn bè và chị hai đi chơi. Mọi người đã quá quen với vẻ mặt vô cảm, thờ ơ của cô rồi. Đặc biệt cô đã quen với cuộc sống không có anh. Cô vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm bố mẹ anh, cô biết họ cũng rất nhớ anh nên muốn trò chuyện để giúp bố mẹ anh vơi đi một chút nỗi buồn nào đó. Không phải cô quên anh đi mà cô cất anh một góc nào đó ở trong tim không muốn nhìn thấy lại nhớ nhung, cô muốn cuộc sống mình trở lại quỹ đạo của nó như ban đầu. Cô đã làm được sau một năm đã thiếu hình bóng anh.