Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 22: Du học




p class="watch-page-fiction-content">Sau khi anh và cô trở về, anh có những hành động rất lạ. Cứ hẹn bạn bè rồi cách mấy bữa lại về nhà anh. Có phải cô là con gái nên đa nghi không?

Những suy nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu cô thôi, cô cũng không suy nghĩ nhiều. Chắc là chuyện của anh.



Như thường ngày mỗi tối cô nằm trong lòng anh xem phim. Trong phim đang chiếu phân cảnh nam chính nói với nữ chính mình sẽ đi đâu học, nữ chính không chịu, không chỉ nam chính đi nếu đi thì họ chia tay. Anh xem cảnh đó hỏi cô: “Nếu em nữ chính em có như thế không?”



Cô bất ngờ trước câu hỏi của anh, thường xem phim cô sẽ là người hỏi nhưng hôm nay anh lại hỏi rất lạ. Cô nhìn đi nơi khác như không muốn trả lời câu hỏi của anh: “Em sao biết được”. Cô đi vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương trong đầu bao nhiêu câu hỏi. Mấy hôm nay anh rất lạ. Tại sao phải hỏi câu đó. Cô không muốn trả lời hay ngay cả cô cũng không có đáp án. Cô như có linh tính sắp có chuyện gì xảy ra. Cô cố giữ cảm xúc bình tĩnh, tự trấn an mình như không có gì.



Cô đến công ty làm việc thì bỏ quên tài liệu nên cô quay về nhà lấy. Cô bước lên lầu thì nghe thấy tiếng phòng kế bên cô bước lại xem thử. Bỗng có giọng nói vang lên: “Câun quyết định thật rồi sao?”



Giọng nói đó là của Đức Huy mà. Thấy anh không lên tiếng Mộc Thần nói thế: “Không còn cách nào khác nó phải đi du học”



Nghe đến hai từ du học, cô mở to hai mắt ra không tin được. Vậy là những điều cô lo sợ sẽ xảy ra sao? Anh sẽ không còn bên cô nữa. Cô không nghĩ rằng phân cảnh phim hôm qua sẽ xảy ra với cô.



Duy Nam thở dài: “Cậu định nói với con bé như thế nào?”



Anh gục đầu mệt mỏi: “Em cũng chẳng biết, em có hỏi thử cô ấy mà cô ấy không trả lời. Em không biết nói cách nào với cô ấy. Chắc em âm thầm ra đi chứ em không muốn thấy cảnh cô ấy khóc, em cầm lòng không đạnh. Em không thể không đi”



Cô nghe anh nói thế vội mở cửa ra. Tiếng cầu và vào tường vang lên mọi người đều bất ngờ khi cô ở đây. Cô nhìn thẳng anh: “Anh đi du học lắc thật? Anh đi mà không nói em lời nào? Anh đi bỏ lại em nơi này với bao kí ức đẹp để một mình em nhớ và cất giữ sao? Còn bao ước mơ chúng ta chưa thực hiện anh muốn em làm một mình sao?. Cô nói nước mắt cô rơi. Từng câu từng chữ cô nói như đâm vào trái tim anh.





Cô hét lên: “Em ghét anh”. Cô chạy đi. Anh định đuổi theo nhưng Duy Nam cản lại: “Để nó bình tĩnh suy nghĩ đi”



Cô chạy ra bắt xe về nhà bố mẹ cô. Cô vừa về lên phòng nhốt mình ở đấy.



Sau mấy ngày, cô nhận được điện thoại của Đức Huy. Cô nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng gấp gáp: “Nếu em muốn gặp nó trước khi nó đi du học thì đến sân bay liền đi nó sắp bay rồi đó. Đừng để mình hối hận”



Cô nghe xong liền chạy ra bắt xe đến sân bay. Khi cô nghe anh sắp đi cô rất sợ mất anh, nhưng cô biết anh không thể ở lại chỉ có thể đặt niềm tin ở anh. Trên xem đi đến cô đã nghĩ thông suốt biết mình nên làm gì. Nước mắt cô cứ rơi sợ mình không đến kịp.



Đến sân bay cô chạy khắp nơi tìm anh. Cô thấy bóng dáng quen thuộc là anh. Cô chạy lại ôm anh từ phía sau, khóc nức nở. Anh cảm nhận được hơi thở quen thuộc anh quay lại ôm cô thật chặt. Thời khắc này anh không biết nói với cô những gì nữa. Anh buông cô ra, cố gắng bình tĩnh lại để nói với anh: “Em biết mình không thể giữ anh ở lại bên mình? Anh đi vì tương lai của mình, em…em hiểu hết, cũng thông cảm cho anh. Anh đi qua không có em ở bên anh phải chăm sóc bản thân thật tốt. Học may để còn về với em. Em ở đây đợi anh về. Đợi anh về chúng ta sẽ thực hiện những gì anh và em mong ước. Em yêu anh rất nhiều”



Nói xong cô nhón chân lên ôm cổ anh. Hôn lên môi anh, đôi môi là rất lâu sau này cô mới có thể hôn được. Nghe thông báo anh sắp lên máy bay cô mới buông anh ra. Anh kéo vali đi, cô mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh. Mọi người cũng chào tạm biệt anh. Cô nói lớn: “Em sẽ ở đây đợi anh về”



Anh cứ đi không dám quay đầu lại anh sợ nếu mình quay lại nhìn thấy cô rơi lệ sẽ chạy lại ôm cô dỗ dành, nước mắt của cô sẽ làm anh yếu lòng mà bỏ tất cả mất. Anh không thể nào đi được.



Khi nhìn thấy bóng hình anh đã khuất cô ngã quỵ xuống mà khóc nức nở. Hai bạn cô thấy thế cũng chạy lại ôm cô dỗ dành, họ cũng khóc theo cô vì quá thương cô. Mọi người xung quanh chứng kiến cũng đau lòng, tiếng khóc của cô như xé ruột gan của họ nhưng anh không thể không đi. Cô khóc mệt rồi mọi người đỡ cô chở về nhà.



Sau ngày hôm đó, thời gian cứ trôi cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Anh và cô thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, yêu thương nhau và tối họ gọi điện nói chuyện để không nhớ về nhau quá nhiều.



Ở đây, cô vừa đi học vừa đi làm. Cô thay anh về thăm gia đình anh mỗi dịp lễ, chăm sóc bố mẹ anh để họ cảm thấy được an ủi. Chính những hành động của cô, họ càng yêu thương cô nhiều hơn. Cô đi đến vùng đất gần nhà anh có cái cây xanh tươi tốt. Nó vẫn tươi tốt như thế. Bao nhiêu hình ảnh của anh và cô tại nơi này ùa về như một thước phim. Hình ảnh cô và anh thổi bong bóng xà phòng, rượt đuổi quanh cái cây, chụp hình kỉ niệm đáng nhớ chúng ta đã đến đây và có hạnh phúc tại nơi này. Cô khóc vì nhớ anh, vì tủi thân không ai bên cạnh.