Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 114: Viên ngọc quý phát sáng




Nghe thấy Thái Huy hỏi An Thư mới đưa mắt nhìn: “Hoàng thiếu gia ăn nói cho cẩn thận. Dù gì vợ anh cũng mang họ Phạm và gọi tôi một tiếng chị mà từ khi cưới về đến giờ tôi vẫn chưa nghe anh gọi tôi một tiếng chị đúng không EM RỂ. Còn về mối quan hệ của tôi và Nguyễn thiếu đây tại sao phải trả lời anh. Mà anh hỏi tôi với tư cách là EM RỂ sao?”

Thấy thế Triệu Ninh Triết và Phạm Thu Minh đi đến bên cạnh Ninh Tuyết và Thái Huy

Phạm Thu Kinh nhìn An Thư thấy vẻ mặt cô vô cứu hà hóic hách thì lên giọng nói: “Mày nói gì thế hả An Thư?”

An Thư đưa mắt nhìn sang Phạm Thu Minh đây là cô ruột sao? Cô ruột lại vì một người không cùng máu mủ mà hại cháu ruột mình hết lần này đến lần khác. An Thư đưa mắt nhìn giờ cô nên nói gì đây.

An Đào thấy chị mình không nói gì liền đứng lên nói: “Triệu phu nhân à, nảy giờ bà không ở đây thì biết gì mà nói”

Triệu Ninh Triết thấy mấy anh còn ngồi đây nên kéo tay Phạm Thu Minh.

“Nguyễn tổng, Lãnh tổng và Phùng tổng vẫn ở đây để ba ngài thấy không hay rồi”

Hà My nhìn biểu hiện của Triệu Ninh Triết liền cười khinh nói: “Đều quen nhau cả Triệu tổng không cần giả nhân giả nghĩa ở đây”

“Cô…” Triệu Ninh Triết tính nói Hà My gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt Lãnh Tư Vũ nhìn mình như chỉ cần ông nói lời nào liền cho ông sống không yên đâu

Triệu Ninh Triết nhìn sang An Thư nói: “An Thư con à. Thái Huy dù gì cũng lớn hơn con nên bây giờ sao có thể gọi con là một tiếng chị được”

Phạm Thu Minh thấy chồng mình nói thế liền không đồng tình lên tiếng: “Tại sao phải gọi nó. Trước đây nó còn sắp cưới chồng của em mình mà lấy tư cách gì mà Thái Huy gọi”

Ninh Tuyết đi đến ôm tay bà giọng uất ức nói: “Mẹ… mẹ đừng nói như thế. Con… con sẽ nói anh Huy từ từ gọi mà”

Nhật Hạ chẳng để ý đến màn diễn của gia đình họ Triệu này liền nhìn sang An Thư đang nhắm mắt nhưng sắc mặt không tốt là mấy. Cô nhỏ giọng hỏi An Thư: “Mày ổn không?”

An Thư lắc đầu nhẹ rồi từ từ mở mắt ra. Cô cảm nhận được bàn tay của mình được ai đó nằm. Cô liếc nhẹ xuống bàn thì thấy Nguyễn Tuấn Kiệt đang nắm tay mình, dù không nói nhưng An Thư biết anh nắm tay để cô giữ bình tỉnh cũng như ý nói cô cứ việc làm gì mình muốn. An Thư trao cho anh nụ cười nhẹ. Cô cũng nắm lấy tay anh.

“Theo như lời hai người nói thì Hoàng gia chẳng gia giáo chút nào rồi. Ngay cả chị của vợ mình mà không gọi một tiếng chị. Người ta đều ngưỡng mộ Triệu tổng có được con rể quý nào người ngay cả cái cơ bản của lễ nghi cũng không có”

“Mày nói gì hả?” Triệu Ninh Triết chỉ thẳng vào mặt An Thư quát.

“Triệu tổng ông làm hành động gì thế?” An Nguyệt lên tiếng đi về phía An Thư.

“Tôi có chút việc nên đi trước không ngờ quay lại để nhìn cảnh này. Hồi nảy tôi nghe Triệu phu nhân nói sao An Thư muốn lấy chồng của Ninh Tuyết. Triệu phu nhân có nhớ nhầm không hay để tôi nhắc cho gia đình mấy người nhớ vì sao Ninh Tuyết được cưới Hoàng Thái Huy”

Phạm Thu Minh biết hồi nảy mình lỡ lời nếu bây giờ An Nguyệt mà nói ra sự thật năm xưa thì Triệu gái không biết tìm hố nào chui xuống nữa.

Ninh Tuyết đi đến An Nguyệt nói bằng giọng thành khẩn: “Chuyện năm xưa không phải như chị nghĩ đâu. Thật ra… ra”. Ngay cả Ninh Tuyết cũng không biết phải nói thế nào bây giờ.

“Thôi tôi không muốn nghe. Hôm nay An Thư và An Đào đến với tư cách là tiểu thư Phạm gia nếu không nay ra khỏi đây mà hai người đó mất một cột tóc nào thì Triệu gia sẽ yên ổn sau. Ngay cả cái tên Phạm Ninh Tuyết có khi lại đổi thành Triệu Ninh Tuyết hay Đường Ninh Tuyết đây.” An Nguyệt lên giọng nói lớn. Đây là giọng điệu của Đại tiểu thư Phạm gia.

Nghe đến nhà họ Đường, gương mặt Ninh Tuyết đã trở nên trắng bệch mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta xít té may mà có Thái Huy đỡ kịp.



Tay An Thư dưới bàn muốn buông tay Nguyễn Tuấn Kiệt ra nhưng anh không muốn. An Thư đành đưa tay đánh nhẹ anh nên anh đành buông.

“Thôi chị. Hôm nay đến đây là xem dự án thế nào nếu được Phạm gia sẽ kí hợp đồng, dù gì cũng có một người là Phạm gái đều đó không phủ nhận được. Nhưng với thái độ này e rằng là không được”

Triệu Ninh Triết tức giận khi nghe An Thư sỉ nhục mình như thế liền vào giọng: “Tôi không cần mấy cô giúp đỡ. Đã có ông chủ lớn khác đầu tư rồi. Tôi rất buồn khi không có cơ hội được hợp tác với Nguyễn tổng mong là sẽ có”

An Đào cười khinh nói: “Tôi xem thử mắt ai mù mà lại đi đâu tư. Phạm gái không đồng ý thì xem ai dám”

“Mày…” Triệu Ninh Triết tính lên tiếng mắng An Đào nhưng nhì thấy nhà đầu tư nên ông ta tươi cưới nhìn An Đào nói: “Cô nhìn đi này”

An Nguyệt: “Tôi cũng muốn xem là ai”

An Thư chẳng nói gì mà nhìn xuống xem tay mình vì hồi nảy vừa nằm tay anh vẫn còn hơi ấm.

Triệu Ninh Triết niềm nở đến chào hỏi: “Nam Cung thiếu đã đến”

Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng với quần Tây chắc nghiêm chỉnh chút nào, sau lưng là hai vệ sĩ. Thấy Triệu Ninh Triết chào hỏi mình thì chỉ gật nhẹ đầu.

“Mấy người vào nhà đi lát tôi đến”

Nghe anh nói thế cả nhà Triệu gia đã đi vào.

Người đàn ông đó nhanh chân đi lại phía An Thư ngồi trước mặt cô.

“Đã lâu không gặp. Thấy đầu mới anh thế nào?”

An Thư thấy có người ngồi trước mặt mình nên đưa mắt nhìn người đó là Nam Cung Luân. Cô nhíu mày khi thấy quả đầu của anh màu xanh dương.

An Thư đưa tay lên đánh vào đâu Nam Cung Luân: “Xấu”

Hai vệ sĩ của Nam Cung Luân bất ngờ khi thấy có người đánh thiếu gia nhà họ còn bất ngờ hơn là thiếu gia lại rất vui.

Nguyễn Tuấn Kiệt ngồi cạnh khó chịu nhíu mày.

Nhật Hạ thấy một màn đó liền khó ở nói: “Vừa về đã chạy đến An Thư, bọn em chết rồi à”

An Đào: “Hứ. Nam Cung Luân mất mặt quá”

Hà My: “Có quà không đấy”

Nam Cung Luân đứng dậy nói: “Thôi thôi các cô nương có quà hết”

An Nguyệt: “Vừa về đã đến tìm mà không chào chị một tiếng là sao? Dư tiền lắm đúng không?”

“Đâu có em còn phải để tiền sang hỏi cưới An Thư chứ”



An Nguyệt nhướng mày nói: “Thư nhi đã nói em cũng mang sính lễ đến quỳ trước nhà ba ngày ba đêm gia đình chỉ sẽ suy nghĩ lại còn An Thư tức nhiên sẽ không đồng ý rồi”

Nam Cung Luân: “Vì thế em mới chưa đến đấy”

An Nguyệt: “Em tính đầu tư dự án cho Triệu thị?”

An Đào nhìn Nam Cung Luân vẫn còn đang ngơ ngác, rồi hất cảm về phía An Thư: “Anh không xong rồi”

An Thư đứng dậy nói: “Anh muốn làm gì thì tùy. Đừng để khó nhìn mặt nhau là được”

An Thư nhìn An Đào: “Về thôi”

“Chắc quà ở nhà tao sáng đến”

An Đào đi đến chỗ An Thư: “Chị Nguyệt không cùng hả chị?”

“Lát chị ấy có anh Huy đến đón rồi”

An Thư đi rồi mọi người ra về hết chỉ còn có Nam Cung Luân ở đấy.

Nam Cung Luân đi vào nhà ngồi vào ghế gỗ của phòng khách, anh ngác chân lên bàn tự nhiên như nhà mình. Triệu Ninh Triết và Phạm Thu Minh rất khó chịu nhưng chẳng nói vì mình giờ là kèo dưới rồi.

Thái Huy và Ninh Tuyết ngồi một bên chẳng nói gì. Nhưng Tháiu Huy rất khó chịu vì hồi nảy anh thấy được cảnh Nam Cung Luân rất thân thiết với An Thư.

Triệu Ninh Triết đưa dự án đến trước mặt Nam Cung Luân. Anh chỉ cầm lên mở ra rồi đóng lại chẳng cần đọc.

Nam Cung Luân bỏ chân xuống ngồi nghiêm túc nhìn Triệu Ninh Triết nói: “Tôi có thể đầu tư cho dự án này và có thể chia tôi bốn ông sáu”

Triệu Ninh Triết nghe thế rất mừng: “Được như thế thì quá tốt”

“Nhưng chỉ cần một người đồng ý”

Phạm Thu Minh vội hỏi: “Đó là ai?”

“Nhị tiểu thư Phạm gia. Phạm Trần An Thư

Triệu Ninh Triết chưa được vui mừng đã bị lời tiếp theo của Nam Cung Luân đập xuống vực thẩm.

Nam Cung Luân cười tươi nhìn Phạm Thu Minh: “Triệu phu nhân bà biết lý do tôi làm như thế mà. À tôi cũng nhớ tên con gái bà nữa. Phạm Ninh Tuyết đúng không? Hay tôi gọi là Đường Ninh Tuyết đây?”

Nam Cung Luân làm cho Phạm Thu Minh á khẩu chẳng nói được gì.

Nam Cung Luân đưa mắt nhìn sang Thái Huy: “Cảm ơn cậu năm xưa chọn như thế nên hiện tại tôi mới được như này. Cậu đã không trân trọng viên ngọc thì bây giờ viên ngọc quý phát sáng khiến cậu không chạm tới được.”