Trong phòng ngủ ánh nến lập lòe, một bóng lưng yểu điệu nửa nằm nửa ngồi trên giường, ánh mắt sắc bén lộ vẻ đăm chiêu.
Vụ cháy ở địa lao vừa rồi... quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng.
Ngọc Lan đã định sau canh ba sẽ làm theo kế hoạch, thủ tiêu Vân Anh, vậy mà có kẻ đã tiên hạ thủ vi cường, khiến nàng ta không kịp trở tay.
Nhưng... người này là ai?
Khi ấy nàng âm thầm đến gần cửa lao bị sập, phát hiện có dấu vết của dầu hỏa lưu lại, điều này chứng tỏ kẻ đó đã lên kế hoạch từ trước.
Hơn nữa, theo nàng biết, gần địa lao có một nhà kho chứa dầu, vụ cháy vừa rồi lửa đã bén sang đấy, trực tiếp thiêu hủy toàn bộ nhà kho. Thời điểm đấy hầu như tất cả mọi người đều đã đi ngủ hết, nếu còn thức, chỉ có thị vệ gác đêm.
Vì lẽ này... người có thể ra tay mượn dầu phóng hỏa, chỉ có bọn họ thôi.
Ngọc Lan đã quan sát biểu cảm của Trần Hy Hy, sự thương xót, đau đớn đó tuyệt đối không phải là giả, do đó không thể là nàng ta đứng sau.
Hơn nữa, Vân Anh là nha hoàn thân cận của Trần Hy Hy, không có lý do nàng ta phải làm như vậy.
Vậy chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngọc Lan thoáng trầm xuống.
Nhưng chung quy... là không có chứng cứ, vả lại, kết quả cuối cùng, vẫn xảy ra đúng như dự liệu của bọn họ.
Ngọc Lan khẽ buông lỏng tâm tư, nhìn ánh trăng neo đậu ngoài cửa sổ, đột nhiên bước chân xuống giường, tiện tay cầm một cây nến đang cháy dở đến trước gương đồng.
Dung nhan nữ tử trong gương thanh lệ động lòng người, khí chất cao ngạo ẩn giấu cơ trí. Ngọc Lan nhẹ mỉm cười dịu dàng, trong mắt đột nhiên mơ màng như đang chìm trong mộng cảnh nào đó.
“Hoàng thượng, đến khi nào... ta mới có thể trở về bên cạnh chàng?”
Tiếng thì thầm mê hoặc cất lên trong ánh nến mờ ảo, gió lạnh từ ngoài phớt qua, thổi loạn mái tóc đen nhánh của nữ tử.
Nàng vốn là công chúa cao quý của Định quốc. Năm đó Định quốc bị Lương quốc xâm lăng, thân là công chúa vong quốc, không thể thoát khỏi số kiếp bị đày đọa. Ngọc Lan vẫn nhớ, khi ấy nàng mới 12 tuổi, thừa dịp lều trại của Lương quốc bị thổ phỉ tập kích, nàng cùng những người nô tịch lập tức chạy trốn, nàng không muốn trở thành món đồ chơi trong tay những gã binh lính ghê tởm.
Nhưng chuyện này rất nhanh bị bọn chúng phát hiện. Ngọc Lan không nhớ số người chạy trốn bị chúng tàn sát nhiều đến mức nào, chỉ nhớ khi nàng chạy đến biên giới Lương - Hạ, nàng là người duy nhất sống sót.
Khi ấy, nàng biết kết cục bi thảm của mình đã đến.
Ngờ đâu, sự việc hoàn toàn ngược lại, người bị tên bắt chết, là gã tướng giương cung vào nàng.
Dưới ánh chiều tà, vị thiếu niên với đôi mắt phượng sâu hút tựa màn đêm thần bí, diện như quan ngọc, mỹ áp quần phương, dần dần sáng bừng trước mắt nàng.
Tay chàng cầm đại cung, viên ngọc lưu ly trên thân cung lấp lánh ánh bạc. Chàng ngồi trên lưng hắc mã, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống nàng tựa một vị thần nhìn xuống chúng sinh.
Ngay từ giây phút ấy, nàng biết, để có thể sinh tồn, bằng mọi cách nàng phải dựa vào chàng.
Thái tử Hạ quốc - Phương Hạo Thiên.
Thời buổi loạn lạc, để củng cố vị thế của mình, các cường quốc không ngừng gây chiến tranh. Ít lâu sau, Lương quốc bị Hạ quốc thôn tính.
Khi ấy, nàng đã trở thành ám vệ bên cạnh chàng. Nhìn thi thể binh lính Lương quốc la liệt nằm trên mặt đất, trong mắt nàng không kiềm được xúc động, lệ nóng hổi rơi xuống.
Cuối cùng, nàng cũng tự tay trả được nợ nước, thù nhà!
Chẳng qua... thanh xuân của ai mà chưa từng trải qua một lần mơ màng?
Không biết từ lúc nào, nàng ngày ngày đều muốn nhìn thấy chàng, không phải chỉ bởi vì công vụ, mà còn bởi... một thứ tình cảm đã lặng lẽ nảy nở, lặng lẽ đơm hoa kết trái.
Nhưng rồi cũng đến lúc chàng trưởng thành, nữ tử muốn sa vào vòng tay chàng nhiều không kể xiết. Ngọc Lan biết, để có thể củng cố thế lực, chàng chẳng còn cách nào khác.
Tiên đế không thương chàng, lão ta luôn đề phòng chàng. Vương Thái hậu cũng vậy, lúc nào cũng tìm cách để người bên gối chàng.
Nhìn những ả nữ nhân oanh oanh yến yến bên cạnh chàng, lần đầu tiên, Ngọc Lan biết đến chữ đố kỵ. Nàng thực sự đố kỵ!
Bọn họ tầm thường như vậy, làm sao xứng đáng đứng cạnh chàng? Đôi bàn tay dơ bẩn đó làm sao xứng chạm vào người chàng?
Ngọc Lan chớp nhẹ hàng mi dài, bằng mọi cách... nàng phải giúp Phương Như Ý ổn định địa vị ở Đông Cung này.
Chỉ có như vậy... nàng mới có thể trở về bên cạnh người ấy.
***
Trần Hy Hy hôn mê hơn một ngày một đêm, khi tỉnh lại, bình minh rực rỡ đã nhuộm cả một gian Bạch Liên Các.
Tình Dao bưng một bát cháo kèm một chén dược tiến vào, nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Thái tử phi, người ăn bát cháo này rồi uống thuốc.”
Thiếu nữ bất động thanh sắc, mi mắt cố gắng nâng lên, khàn giọng đáp một tiếng.
Xong xuôi, Tình Dao thấy nàng vẫn im lặng nhìn một thứ vô định ngoài kia, nàng ta đưa mắt nhìn theo, không thể không lên tiếng:
“Thái tử phi, hôm nay tiết trời rất tốt, sen ở hồ đương bung nở rực rỡ, người có muốn ra ngoài thưởng sen không?”
Trần Hy Hy hờ hững đáp: “Không cần!”
Không khí tức thì trầm xuống.
Cả hai người đều đang cố gắng không nhắc đến Vân Anh. Đáy mắt trong sáng của thiếu nữ khó kìm nén một tia tang thương u uất, nếu là bình thường, hẳn hiện tại Vân Anh đang nhảy nhót bên cạnh nàng, giúp nàng trang điểm, xem lại tư dung.
Bạch Liên Các vắng nàng ấy, tựa như bị rút đi một nửa linh hồn, thiếu nữ nhìn đâu cũng thấy ảm đạm.
Vân Anh... ta thật vô dụng, phải không? Rõ ràng ta biết trước không nên để ngươi ở đó, nhưng ta vẫn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi rời xa ta...
Những người thân của ta... ta không thể bảo vệ được ai cả.
Nàng nhắm mắt, đưa tay lên che miệng, cố gắng nén một tiếng nấc nghẹn ngào sắp bật ra.
Tình Dao thương xót vỗ nhẹ vai thiếu nữ, thời gian ở Bạch Liên Các, nàng nhận ra nữ tử trước mắt đây là người vô cùng trọng tình nghĩa, tuy bản thân là Thái tử phi, song nàng ấy chưa từng rẻ rúng, chưa từng coi nhẹ hạ nhân.
Đặc biệt, những lời hôm trước nàng ấy nói, hiện tại vẫn văng vẳng bên tai nàng. Lần đầu tiên, Tình Dao có ý nghĩ muốn chống lại những bất công, áp bức đối với tầng lớp nô lệ trong xã hội này.
Ở thiếu nữ, nàng như thấy được hiện thân của sự công bằng và bình đẳng.
Một người như vậy, khiến nàng cảm phục, tin yêu từ tận đáy lòng. Nữ tử như vậy, mới có thể đứng bên cạnh Thái tử, sau này trở thành mẫu nghi thiên hạ.
“Đêm qua... Thái tử đến đây phải không?”
Nghe thiếu nữ đột ngột hỏi vậy, Tình Dao có phần kinh ngạc. Nghĩ ngợi một chút, nàng vội lắc đầu đáp:
“Hồi Thái tử phi, không có.”
Trần Hy Hy cười nhạt, đêm qua trong lúc mơ màng, nàng cảm nhận được bàn tay lạnh băng cùng mùi hương quen thuộc ấy... cứ ngỡ là hắn.
Giờ ngẫm lại, suy nghĩ ấy thật hoang đường!
“Tình Dao, giúp ta trang điểm một chút, chúng ta qua Vân Phi Các.”
Phương Như Ý nhẫn tâm ra tay với Vân Anh như vậy, chẳng phải vì muốn thấy bộ dáng nàng “bại tự kỳ trung” sao?
Nàng sao có thể để nàng ta đắc ý như vậy được!
Thần sắc Tình Dao thoáng ngập ngừng, một lúc sau mới dè dặt:
“Thái tử phi, Thái tử đã hạ lệnh... cấm túc người trong Bạch Liên Các.”
Trần Hy Hy lặng thinh, thảo nào khi ấy Tình Dao lại bảo nàng đến hồ sen trong Bạch Liên Các ngắm hoa mà không phải Bách hoa uyển.
Thiếu nữ quay sang nhìn Tình Dao, đột nhiên bật cười lạnh lùng:
“Cấm túc? Tình Dao, hắn dựa vào cái gì?”
“Thái tử phi... gần đây nhiều chuyện không may xảy ra, có lẽ Thái tử... chỉ muốn đảm bảo an toàn cho người.” Tình Dao cố gắng khuyên nhủ, nàng không biết vì sao điện hạ lại làm vậy, nhưng chắc chắn đều vì muốn tốt cho nàng ấy.
“An toàn cho ta?” Thiếu nữ nâng mi, khóe môi hồng nhạt cong lên trào phúng:
“Hắn đây là đang công khai giam lỏng ta thì có! Hoặc là, hắn đã biết Phương Như Ý đứng sau vụ này, sợ ta đến ‘làm khó' nàng ta, nên mới hạ lệnh cấm túc ta!”
“Thái tử phi, người đừng...”
“Tình Dao!”
Trần Hy Hy cao giọng cắt lời, ánh mắt lạnh lùng nhuốm một tia sát khí quét qua khiến Tình Dao kinh hãi.
“Rốt cuộc ta là chủ tử của ngươi hay hắn mới là chủ tử của ngươi?”
Trần Hy Hy hỏi vậy khiến Tình Dao vô cùng khó xử, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Thiếu nữ chợt phẩy tay: “Bỏ đi, dù sao cả cái Đông Cung này cũng là của hắn, để ngươi nói hắn không phải chủ tử của ngươi, thật làm khó ngươi rồi.”
Tình Dao vừa muốn mở miệng, thấy thần sắc thiếu nữ trầm mặc, liền nhịn xuống.
Thực ra, lời Thái tử phi vừa nói, chẳng phải là suy nghĩ trong lòng nàng sao?
***
Hôm sau, tiết trời u ám, mây vũ cuồn cuộn dâng trào.
Lúc Trần Hy Hy mở cửa ra ngoài, liền phát hiện trước Bạch Liên Các có một nhóm thị vệ, gương mặt ai nấy đều lạnh tanh.
Ồ! Cấm túc mà cũng phải có thị vệ canh giữ thế này cơ à?
“Thái tử phi, mời người trở về!”
Một thị vệ thấy nàng định ra ngoài, liền cung kính hạ giọng nhắc nhở.
Trần Hy Hy liếc mắt nhìn thanh kiếm giắt bên hông y, cười nhạt:
“Thái tử bảo các ngươi canh chừng bản phi à?”
Gã cúi đầu, đạm mạc trả lời:
“Thái tử là vì an toàn của Thái tử phi, xin Thái tử phi đừng làm khó ty chức.”
“Bản phi có chuyện quan trọng phải nói với Thái tử, tránh ra!”
Bọn họ âm thầm liếc mắt nhìn nhau, trong lúc đó, thiếu nữ nhanh nhẹn giật thanh kiếm bên hông thị vệ gần nhất, chớp mắt đã kề lên cổ gã:
“Nếu không tránh ra, đừng trách đao kiếm không có mắt!”
Ánh mắt nàng lạnh như băng, thủ pháp nhanh nhạy tuyệt không thua kém bất kỳ người nào ở đây, khiến bọn họ không thể không kinh ngạc.
Gã bị nàng kề kiếm lên cổ không mảy may biến sắc, ngược lại điềm tĩnh cất lời:
“Mặc kệ ta, hãy nhớ mệnh lệnh Thái tử, tuyệt đối không thể để Thái tử phi rời khỏi Bạch Liên Các.”
Trần Hy Hy khẽ nhíu mày, dùng cách này không được. Vậy chỉ còn...
Nàng thu kiếm, đẩy mạnh gã thị vệ ra xa, đồng thời dứt khoát đưa thanh kiếm gác lên cần cổ mình.
“Thái tử phi, xin người dừng tay!”
Trần Hy Hy nhìn về hướng phát ra thanh âm, khuôn mặt nữ tử trắng bệch sợ hãi, trên tay vẫn còn dây thừng chưa cởi hết.
Không thể nào, nàng đã hạ thuốc mê Tình Dao, sao nàng ta có thể tỉnh lại nhanh như vậy. Hơn nữa, còn có thể tự mình cởi trói.
Nhưng Trần Hy Hy đã quên mất, bản thân Tình Dao cũng là người am hiểu dược liệu, làm sao có thể không nhận ra ly trà nàng đưa có vấn đề? Hơn nữa, Tình Dao còn là tử sĩ, thân kinh bách chiến, đương nhiên mấy trò vặt vãnh như cởi trói không thể làm khó nàng ấy.
Trần Hy Hy mím môi, gió vờn tóc mai trước trán khiến chúng bay loạn, đôi mắt trong sáng tràn đầy sự quật cường ương ngạnh.
“Tình Dao, ngươi đừng cản ta. Hôm nay ta chỉ muốn nói chuyện với Thái tử. Nếu các ngươi ép ta, ta thà làm ngọc vỡ, cũng không chịu ở đây để ai kia được đắc ý.”
Hốc mắt Tình Dao mơ hồ có hơi nước, chính vì nàng biết Thái tử phi muốn gặp Thái tử vì chuyện gì... nên nàng vô cùng sợ hãi.
Tại sao sự việc lại đến mức này chứ?
“Tất cả lui ra!”
***
Trong thư phòng, thần sắc Mộ Dung Trạch bất lực nhìn gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của nam tử. Bên cạnh là một chậu nước đầy máu loãng, sắc máu đỏ thẫm khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy ghê rợn.
Y lắc đầu, tròng mắt sáng như sao thoáng đỏ ửng:
“Thời gian của Thái tử không còn nhiều nữa, Gia tiên sinh, tốt hơn là người vẫn nên báo cho Hoàng thượng đi.”
“Thái tử...” Gia Bảo nghẹn ngào bật thốt một tiếng, thấy khóe miệng Triệu Minh lại tiếp tục trào ra dòng máu, y kinh hoàng:
“Mộ Thái y, sao có thể thổ huyết nhiều như vậy?”
“Cơ thể Thái tử đã đến cực hạn rồi. Trên đời này, cũng chỉ có Hải Tinh giao châu mới có thể cứu được Thái tử thôi.” Mộ Dung Trạch đóng hộp châm lại, lần này Thái tử yếu đến nỗi y không thể dùng đến ngân châm...
Nếu lúc trước Thái tử có thể ở lại Bình Châu điều dưỡng, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm được một tháng.
Một tiếng “choang” chói tai bỗng vang lên, Gia Bảo cảnh giác, y lập tức nắm lấy bảo kiếm bên hông, vừa quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt tái nhợt của thiếu nữ đứng trước cửa từ lúc nào. Trên sàn là thanh kiếm vừa rơi xuống, nằm gọn gàng một chỗ.
Y kinh hãi, khóe môi run rẩy.
Đôi mắt thiếu nữ mở to nhìn thân ảnh quen thuộc ấy nằm bất động trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt mấy hôm trước còn hồng hào nay đã nhợt nhạt không chút huyết sắc, lồng ngực yếu ớt phập phồng.
Gia Bảo đứng người mất mấy giây, y quên cả hành lễ, vội run rẩy hỏi:
“Thái tử phi... người làm cách nào mà vào được đây?”
Chẳng phải Thái tử đã hạ lệnh cấm túc sao, còn cho thị vệ canh giữ, làm sao nàng ấy có thể ở nơi này?
Hơn nữa, sắc mặt của Thái tử phi, hình như...
“Mộ Thái y, lời ngài vừa nói là thật sao? Thời gian của Thái tử... không còn nhiều ư?”
Khi nàng dùng mê hương hạ đám thị vệ bên ngoài thư phòng để vào đây, ngay giây phút nhìn thấy chậu máu loãng đỏ thẫm kia, nàng đã biết hắn bị trúng độc.
Chỉ là... nghe đến câu ấy của Mộ Dung Trạch, cảm tưởng như có một tia sét rạch ngang lòng nàng, khiến nàng phút chốc không thể tiếp nhận.
Điều Gia Bảo lo sợ cuối cùng cũng đã xảy đến. Những lời vừa rồi... Thái tử phi đã nghe thấy!
Mộ Dung Trạch không nhìn thiếu nữ, đã đến nước này, y chẳng muốn giấu nữa, mà cho dù có giấu, e là cũng không thể.
“Thái tử phi, đến nhìn Thái tử đi.”
Khoảnh khắc đó, xung quanh nàng tựa như chìm trong bóng tối lạnh lẽo. Trước mắt, chỉ còn hình ảnh một nam tử nằm bất động, hơi thở mong manh đứt quãng, tưởng như ngọn đèn cạn dầu trước gió bão.
Nàng nặng nề bước từng bước về phía giường, trong đầu bỗng hồi tưởng những hành động lạnh lùng xa cách của người ấy mấy tháng nay.
Ánh mắt nhìn nàng dịu dàng pha lẫn bi thương, chớp mắt hóa thành băng giá.
Cả những lời nói bỏ ngỏ giữa chừng, giọng nói mơn man nỗi buồn tê tái.
Triệu Minh...
Sao chàng... lại lừa thiếp?
“Tâm không vướng bận, lòng sẽ không đau.”
Đến giờ nàng mới hiểu ẩn ý khi ấy... Hắn đang tâm lạnh nhạt nàng, đang tâm khiến nàng hiểu lầm... Là bởi vì, hắn mong muốn nàng có thể chết tâm với hắn, vĩnh viễn không chịu tổn thương nếu hắn chết, phải không?
Trái tim không còn tình cảm, sẽ không cảm thấy đau đớn.
“Thái tử...”
_______________________________________________
Tình hình là mình thấy các bạn than ngược khá nhiều, có bạn còn bảo ngược quá có thể sẽ bỏ truyện, nên mình xin “nhá hàng” một cảnh ngọt để các bạn có động lực đọc tiếp, yên tâm ngược còn dài dài, à quên, yên tâm là kết HE, và sau này nhiều cảnh ngọt lắm á ^^.
Dưới đây là một trích đoạn phân cảnh ngọt ngào sau này.
“Thái tử, ta không muốn uống canh an thai.” Người nào đó rầu rĩ cất lời, ánh mắt trừng trừng nhìn bát canh trước mặt.
Triệu Minh mỉm cười ưu nhã, bàn tay vuốt ve mái tóc bóng mượt của người trong lòng, dịu dàng hỏi:
“Tại sao?”
Trần Hy Hy phe phẩy cái tay: “Mùi ghê lắm... Với lại, đắng nữa.”
Không biết cái gã Mộ Dung Trạch có phải đang muốn chỉnh nàng không, làm gì có canh an thai nào lại khó uống như vậy!
“Mộ Thái y y thuật cao minh, nàng nên nghe lời ông ấy. Nào, để bản cung bón thuốc cho nàng, đắng thì có mứt đây.”
Trần Hy Hy thoát khỏi lòng hắn, có chút buồn bực:
“Chàng chung quy vẫn bắt thiếp uống. Thôi đi, kiếp trước thiếp học ngành hóa dược, cũng biết chất nào cần cho thai nhi, không bằng để hôm nay thiếp tự điều chế thuốc an thai.”
Hàng lông mày như họa của Triệu Minh thoáng nhướng lên:
“Không được! Nàng đang mang thai! Không được làm việc quá sức.”
Hắn liếc nhìn Tình Dao đứng một góc, nhàn nhạt nói:
“Bảo nhà bếp làm thêm một bát canh an thai nữa mang lên đây.”
Trần Hy Hy trợn mắt, có chút uất ức lên tiếng:
“Chàng... chẳng lẽ muốn thiếp uống hai bát canh sao?”
...
Một lúc sau.
Mùi thuốc nhuốm đậm cả căn phòng, Trần Hy Hy không ngừng nhăn mặt, tay không ngừng đưa lên bịt mũi.
Triệu Minh ưu nhã với tay lấy bát thuốc, gương mặt hoa lệ bức người không chút dao động, khi Trần Hy Hy vẫn còn nghĩ cách lấp liếm cho qua, đã thấy người trước mặt tự nhiên ngửa cổ uống canh an thai.
Nàng kinh ngạc:
“Thái tử... sao chàng... lại uống?”
Triệu Minh mỉm cười đặt bát thuốc đã cạn xuống, hắn kéo nàng vào lòng mình, nhẹ giọng nói:
“Nàng đã sợ đắng như vậy... Bản cung sẽ đắng cùng nàng.”
Trong lòng Trần Hy Hy vì lời này mà rung động. Giống như rất lâu trước đây, nàng từng nói: “Ta sẽ sưởi ấm cho Thái tử, nếu không thể... ta sẽ lạnh cùng Thái tử.”
Nàng khịt mũi: “Ai cần chàng uống cùng chứ!”
Nói rồi, nàng tự tay cầm lấy bát thuốc, một hơi uống hết.
Đắng thật, nhưng vị đắng của thuốc đã được vị ngọt của tình yêu hòa tan!
Triệu Minh đưa một miếng mứt trước môi nàng, lại nhẹ nhàng cười:
“Từ giờ đến khi nàng sinh, mỗi ngày bản cung sẽ uống canh an thai cùng nàng.”
Trần Hy Hy nghe vậy mà kinh hãi, nàng bấm đốt tay, từ giờ đến lúc sinh còn sáu tháng nữa. Có nhầm không, hắn là nam nhân, lỡ uống vào có tác dụng phụ thì sao.
Triệu Minh như nhìn ra suy nghĩ của nàng:
“Bản cung đã hỏi Mộ Thái y rồi, thuốc này vô hại với nam nhân.”
Và từ đó, cả phủ Thái tử đều chứng kiến cảnh tượng đôi phu thê trẻ tuổi cùng uống canh an thai, dù rằng chỉ có một người mang hài tử.