***Bạch Liên Các***
“Vân Anh, ngươi nói người hôm nay cố tình đụng trúng ngươi là Hàn Nhi?” Trần Hy Hy lật trang sách tiếp theo, thản nhiên hỏi.
“Vâng, nàng ta còn rất lanh mồm lẻo mép, nói mấy câu liền khiến chủ tử Vân Phi Các phải ra mặt giúp đỡ nàng.”
Trần Hy Hy cười lạnh, giúp đỡ ư? E rằng Phương Như Ý cũng đang có tính toán riêng cho mình rồi. Hành động làm khó Vân Anh hôm nay, chẳng qua nàng ta đang muốn đưa ra lời khiêu chiến với nàng thôi.
Cũng phải, ba tháng qua Phương Như Ý vẫn án binh bất động dò xét tình hình, nay sủng ái của Triệu Minh đặt lên hết người nàng ta, nếu không tranh thủ cơ hội này ra tay, quả thật là quá ngu ngốc.
Nhớ đến xiêm y Triệu Minh ban cho nàng, nghe nói Đông Ngạc quốc tiến cống trên dưới mười bộ, một phần hoàng đế thưởng cho các vị phi tần nhất, tòng nhị phẩm, một phần thưởng cho Đông Cung. Phương Như Ý nghiễm nhiên được ban hai bộ, có thể nói là phong quang vô hạn, hẳn lúc này nàng ta đang rất cao hứng đây?
“Bộ xiêm y đó cẩn thận giặt lại là được rồi. Vân Anh, sau này chạm mặt đám người Vân Phi Các, phải nhớ tùy cơ mà ứng biến. Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, khoảng thời gian này, cứ để bọn họ đắc ý đi.”
Vân Anh thở dài một tiếng: “Nhưng nô tỳ thực sự không nỡ nhìn người bị họ chèn ép như vậy.”
Trần Hy Hy hờ hững nở một nụ cười: “Biết sao được, hiện tại nàng ta đắc sủng mà.”
Ai dám chọc vào con chim phượng hoàng kiêu kỳ này chứ?
Thấy bộ dáng có vẻ không chút động tâm của Trần Hy Hy, Vân Anh nghĩ đến gì đó, hơi dẩu môi nói:
“Thái tử phi, hình như dạo này người thích Tình Dao hơn nô tỳ thì phải, những việc lớn nhỏ đều do một tay nàng ấy quản lý.”
Trần Hy Hy nghe vậy, nhẹ nhàng gập quyển sách lại, gõ gõ vài cái trên bìa sách, cười đáp:
“Vân Anh, ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm, ta đương nhiên hiểu rõ lòng của ngươi. Chỉ là, hiện tại bên cạnh ta cần phải có một người đủ năng lực phò tá, giúp ta chưởng quản tốt Bạch Liên Các, ngươi hiểu không? Nhân tình nơi này ấm lạnh, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ ngươi.”
“Thái tử phi...” Vân Anh nghe những lời ấy vang lên, từng chữ từng chữ thấm vào tim mình, phút chốc không kìm nén được mà nghẹn ngào, hốc mắt đã đỏ ửng. Cảm giác ấm áp hổ thẹn tuôn ra, nàng rưng rưng nước mắt, xúc động không nói nên lời.
Trần Hy Hy thấy Vân Anh muốn quỳ xuống, liền đưa tay đỡ dậy, nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu nàng mới chịu lui xuống nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Trần Hy Hy trầm mặc nhìn ánh nến trên giá nhẹ nhàng lay động. Tuy rằng hiện tại Tình Dao là cánh tay trái của nàng tại Bạch Liên Các, nhưng nàng vẫn có cảm giác, nữ tỳ ấy dường như đương ẩn giấu một bí mật nào đó.
Không nói đến tính tình cẩn trọng, biết nhìn mặt đoán lòng người của nàng, có những đêm muộn, Trần Hy Hy không ngủ được, chỉ khoác một kiện áo nhìn cảnh vật chìm trong sắc đêm đen thẫm, dưới ánh trăng tan vỡ, lại phát hiện Tình Dao lặng lẽ rời khỏi Bạch Liên Các, điều này không thể không khiến nàng sinh nghi.
Nếu nói Tình Dao là nội gián của người nào đó thì không đúng, trước giờ nàng ta chưa một lần gây bất lợi cho nàng. Còn nếu Tình Dao thực sự trung thành, vậy thì... những đêm ấy, nên giải thích thế nào?
Rốt cuộc, Trần Hy Hy cũng chỉ dám dùng Tình Dao trong khả năng có thể. Nàng biết, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ là thời cơ cho kẻ khác đạp nàng xuống ngay.
Nơi thâm cung lạnh lẽo này, thứ có thể tin tưởng đến cùng, chỉ có bản thân mình.
***
Nửa tháng nữa lại qua đi, tiết trời tháng tư ấm áp, thi thoảng lại có những trận nóng oi bức giáng xuống. Cục Thượng Cung* không ngừng tất bật với kiểu xiêm y mới, có thể nói là kẻ ra người vào không hết việc. Hạ đến, đương nhiên là thời cơ để phi tần, mỹ nữ trong cung khoe lợi thế về da thịt, hấp dẫn ánh mắt của thiên tử, một bước lên mây.
Lúc này Phương Hạo Thiên cùng đoàn sứ thần đã trở về Hạ quốc. Gần đây Hạ hoàng lại đột ngột trở bệnh, Thái tử ngày ngày đến Thiên điện chăm sóc. Thế nhưng bệnh lại chẳng khá hơn, ngự y mỗi lần bắt mạch đều run rẩy sợ hãi, rồi lại thở dài bất lực.
Có câu “gần vua như gần cọp”, hoàng thượng có bị làm sao, e rằng cả đám ngự y bọn họ cũng khó giữ được cái đầu. May mắn Thái tử là người chính trực, không những không trách phạt, còn hết lòng động viên ban thưởng. Có thể nói, vị thế của Thái tử đã mọc rễ trong lòng đa số các quần thần và bách tính.
Hiện tại đang là ban trưa, sau khi đút thuốc cho hoàng đế, Phương Hạo Thiên phất tay để đám ngự y lui xuống, bản thân mình thì ở lại trông nom.
Nhìn gương mặt tiều tụy, đôi mắt uy nghiêm mà tàn độc đã mệt mỏi khép lại, những nếp nhăn mọc chen chúc nhau của người trước mặt, Phương Hạo Thiên từ đầu chí cuối chỉ mang thần sắc hờ hững lạnh nhạt, như thể một màn phụ tử tình thâm lúc nãy chưa hề xảy ra.
“Phụ hoàng, người cũng thật cố chấp... bệnh tình đã đến mức này rồi, vẫn không chịu lập thánh chỉ truyền ngôi.”
Người kia vẫn bất động như cũ. Yên tĩnh như thế, nghiễm nhiên lại có thể nghe rõ hơi thở mong manh, tưởng như ngọn đèn cạn dầu, lúc nào cũng có thể dập tắt.
Phương Hạo Thiên vuốt ve chiếc nhẫn ngọc màu tím trên ngón cái. Màu da hắn trắng nõn, sắc tím của nhẫn ngọc phản chiếu vào mắt hắn, nhiều thêm một phần tuấn mỹ bất phàm, dụ hoặc bất kể người nhìn.
“Nếu Phụ hoàng có thể an ổn làm Thái Thượng Hoàng, hiện tại cục diện đã chẳng chuyển biến như thế.” Hắn lại câu một nụ cười khuynh thành, thanh âm độc thoại nhẹ bẫng, du dương tựa như một bản nhạc êm ái.
Thế lực của Vương Hoàng Hậu đã bành trướng khắp triều, gần đây nghe tin phụ hoàng bệnh nặng, đám sài lang càng không an phận, bất quá, đứng trước Vương đại gia tộc, ai cũng phải cẩn thận dè chừng.
Mắt phượng sâu thẳm của Phương Hạo Thiên thoáng hiện lên một tia sáng rực rỡ, con đường đến ngôi vị cao nhất Hạ quốc... đã chẳng còn xa nữa.
Để có thể đứng vững trên triều như ngày hôm nay, mười mấy năm qua, hắn đã phải nhẫn nhịn làm con rối trong tay kẻ khác. Mối thù giết mẫu phi, giết cả ngoại tổ, không giây phút nào hắn quên được.
Nhiều đêm tỉnh giữa canh ba, kí ức ám ảnh nắm đó lại ùa về. Lúc đó, hắn chỉ có thể nắm chặt tay, không ngừng tự thôi thúc chính mình:
Phải nhịn!
Phải nhẫn!
Phải chờ đến thời cơ chín muồi!
Tranh đấu hoàng quyền đã dạy hắn: chỉ khi đạt được quyền lực cao nhất, hắn mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ thân nhân.
Mười mấy năm qua, hắn vẫn luôn bị Vương hoàng hậu kiểm soát, đến nỗi không dám để lộ sở thích của mình. Hắn sợ... sợ bà ta bắt được điểm yếu, cuối cùng... lợi dụng, đe dọa hắn. Dẫu sao, nhận hắn làm con thừa tự, mục đích của bà ta chính là tạo ra một con rối để dễ bề thao túng, thuận lợi buông rèm nhiếp chính.
Nhưng... hắn sắp không cần phải che giấu chính mình nữa.
***
Sao thưa trăng sáng, gió đêm mang theo mùi thơm của hoa cỏ quyện hòa trong từng dải khí thanh khiết.
Nến đỏ e thẹn cháy lập lòe, đơm thành những chùm hoa mỹ miều, khéo léo soi bóng trên lớp cửa.
Một canh giờ trước, thái giám bên Thiên Hòa điện - tẩm cung của Thái tử đến Bạch Liên Các thông báo đêm nay Triệu Minh sẽ nghỉ tại đây. Đám người hầu nghe thấy vậy đều hết sức vui mừng, phải biết rằng suốt một tháng qua chủ tử Vân Phi Các độc chiếm ân sủng, đã gây một hồi phong ba trong phủ.
Trần Hy Hy bị các nàng tận lực đẩy vào thùng tắm trải đầy hoa hồng cùng tinh dầu, có thể nói là dốc hết vốn liếng để bắt được tâm Triệu Minh.
Lúc từ thùng tắm đi ra, ngẫu nhiên lại thấy một vài nữ tỳ cố tình ăn mặc chải chuốt, người nào cũng mắt hạnh má đào, xinh đẹp khôn tả. Bạch Liên Các có trên dưới hai mươi nữ tỳ, xem chừng không phải ai cũng biết an phận thủ thường.
Trần Hy Hy tất nhiên không trực tiếp chỉ thẳng mặt, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái. Lấy độ tuổi non trẻ của các nàng, đứng trước quyền thế và dung mạo của Triệu Minh, ai lại không mê mẩn mà suy tính cho mình? Huống chi, hiện tại trong Phủ chỉ có hai chính thê, vị trí Lương đệ, Lương viên, Thừa huy, Chiêu huấn, vẫn còn bỏ trống.
Ngồi trước bàn trang điểm, Vân Anh dịu dàng chải suối tóc mây cho nàng. Vừa nãy nha đầu này còn muốn trang điểm giúp nàng một phen, nhưng Trần Hy Hy lại thẳng thừng từ chối.
Nàng vẫn nhớ Triệu Minh từng nói với nàng: “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.”
Hắn muốn vẻ đẹp tự nhiên, vậy thì nàng liền bày ra khuôn mặt tự nhiên nhất cho hắn nhìn.
Nhưng mà...
Không hiểu sao đêm nay hắn đột nhiên lại đến Bạch Liên Các nhỉ?
Suy nghĩ miên man, Trần Hy Hy thoáng lim dim mắt. Đợi đến khi da đầu chợt truyền đến cảm giác tê đau, nàng thoáng chau mày liễu:
“Vân Anh hôm nay sao vụng về vậy? Ngươi chải tóc ta đau quá!”
“Đau sao?”
Trần Hy Hy giật mình mở bừng hai mắt, giọng nói này...
Trước gương đồng phản chiếu một gương mặt khuynh thế chi dung khiến thế nhân phải điên đảo, còn không phải Triệu Minh thì là ai?
Hắn đến từ bao giờ?
Sao không có ai vào thông báo?
Lúc này nàng mới để ý, Vân Anh cũng đã lui xuống từ bao giờ, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trái tim thoáng đập mạnh, Trần Hy Hy cụp mi, vừa định xoay người hành lễ, hai vai nhỏ đã bị Triệu Minh đè lại. Hắn chẳng nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn hình bóng hai người trước gương đồng.
Cảnh tượng này thật giống với các đôi phu thê trong dân gian, tình cảm mặn nồng. Đáng tiếc, sau vẻ diễm lệ ấy, rốt cuộc có mấy phần là thật?
Trái tim từ từ nguội lạnh, thiếu nữ hờ hững nhìn nam nhân hoa lệ trong gương. Có phải... hắn cũng thường xuyên cùng Phương Như Ý làm thế này không?
Hồi lâu sau rốt cuộc nghe được tiếng bước chân Triệu Minh rời khỏi, Trần Hy Hy nhìn theo, thấy hắn đang ưu nhã ngồi xuống trường kỷ. Nàng bất động mấy giây, sau đó tiến lên rót trà cho hắn.
“Mời Thái tử dùng.”
Triệu Minh nhàn nhạt nhìn qua tay nàng, sau đó mới thản nhiên nhận lấy.
Nên nói cái gì đây? Trần Hy Hy thấy bầu không khí hai người cứ im lặng như vậy, nhất thời có chút lúng túng. Nàng cứ có cảm giác, khoảng cách giữa hai người tựa như đã bị kéo xa hơn, rốt cuộc là vì trong lòng hắn đã có Phương Như Ý, hay căn bản, những lời trước kia hắn từng hứa với nàng là giả?
Triệu Minh, hắn đem đến cho nàng cảm giác mông lung không xác định, tựa như chính tâm tư của hắn.
Mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm như biển kia, nàng lại cảm thấy trái tim thoáng ngừng lại. Không thể nắm bắt, không thể nhìn thấu, có lúc hắn dịu dàng, lúc lại lạnh như băng. Vì thế, nàng lại có chút hoảng sợ, lý trí quay trở về, không ngừng thôi thúc nàng phải chạy trốn khỏi đôi mắt ấy, đừng chìm đắm vào đó nữa.
Thứ duy nhất có thể bảo vệ mình, chính là trái tim.
Nàng... không thể tiếp tục sa vào người nam nhân này nữa.
“Nàng thất thần cái gì? Còn không mau cởi áo cho bản cung?”
Trần Hy Hy sực tỉnh, lúc này mới thấy Triệu Minh đã từ trường kỷ bước đến cạnh giường ngọc từ lúc nào, hai tay dang ra chờ nàng cởi áo, nghe giọng điệu vừa có vẻ thản nhiên vừa có vẻ bất mãn.
Phải rồi! Hắn đến đây chẳng phải thị tẩm nàng sao? Đương nhiên cái này cũng là nghĩa vụ của nàng.
Trần Hy Hy đến trước mặt Triệu Minh, nàng không nhìn vào đôi mắt khiến người ta kinh tâm động phách kia, chỉ nhanh nhẹn cởi ngoại bào cho hắn. Y phục mùa hè khá rộng rãi, vài động tác đã có thể cởi xuống.
Bỗng cảm thấy trên eo bị bàn tay lạnh băng ôm lấy, khi Trần Hy Hy vẫn còn đang thất thần, Triệu Minh đã ôm nàng ngã xuống giường ngọc.
Màn trướng rủ xuống, ánh trăng lan tỏa qua khung cửa sổ, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt người nam nhân trước mặt.
Mùi hương thơm thanh mát quen thuộc vờn quanh chóp mũi. Trần Hy Hy nhắm mắt, lại nghe thấy hắn nhẹ giọng cất tiếng:
"Đêm nay... chẳng phải nàng nên lấy lòng bản cung sao?"
Lông mi cong vút thoáng run rẩy, thiếu nữ chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Hắn nói như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của nàng không? Triệu Minh cho rằng đêm nay hắn đến đây, là ban ân sủng cho nàng, nàng phải biết điều mà lấy lòng hắn?
Hắn muốn biến nàng thành nữ tử tranh sủng tầm thường như vậy sao?
Giương đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Triệu Minh, Trần Hy Hy từ từ mỉm cười, rướn người ôm lấy cổ hắn, hương thơm thanh khiết như sen trên người nàng nhẹ nhàng lan tỏa, có một loại quyến rũ không sao tả xiết.
"Thiếp... nhất định không làm Thái tử thất vọng."
Chú thích:
Thượng cung cục: (chữ Hán) 尚宮局: nắm giữ mọi việc chung trong cung. Cơ cấu gồm: Ti kí (司記); Ti ngôn (司言); Ti bộ (司簿); Ti vi (司闈); Lục cục xuất nạp văn tịch đều phải thông qua Thượng cung cục này. Nếu bạn nào hay xem film hoặc đọc truyện cung đấu sẽ để ý cục thượng cung có một vị trí vô cùng quan trọng. Chẳng hạn như hoàng hậu hay các phi tần có phẩm vị cao muốn giữ vững vị thế trong cung, chỉ cần có người của mình chưởng quản “Cục thượng cung”, coi như đã có một nửa giang sơn rồi. Người đứng đầu Cục Thượng Cung gọi là (Tên/Họ) + Thượng Cung. Cấp bậc của Thượng cung tương đương với hàm chính ngũ phẩm.