Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 79: Cưỡng hôn




Anh cười dịu dàng với cô:’‘Mau hôn anh.’’

Một giây sau, lưng cô bị đẩy một cái về phía trước, gáy cũng bị ai đó giữ chặt, cánh môi cô chạm vào thứ gì đó lành lạnh mềm mại, hơi thở ấm áp nặng nề của thiếu niên mạnh mẽ phả lên má cô, bàn tay cô đặt trên vai anh vì hành động bất ngờ mà theo bản năng muốn vùng vẫy thoát ra.

Thế nhưng, Thương Mộ Nghiêm giống như là bị nghiện ngay sau khi nếm được trái cấm, bàn tay đang giữ sau gáy cô bỗng buông ra, hai bên má cô truyền tới một cảm giác đau nhói mơ hồ, hàm răng cô thô bạo bị ép tách ra, một thứ gì đó mềm mại vô cùng lạ lẫm bá đạo xâm nhập vào trong khoang miệng cô.

‘‘Ưm…’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sâu thẳm nhìn cô, hàng mi dài từ từ khép lại.

Anh tiến vào khoang miệng cô, toàn thân anh như có dòng điện chạy từ đỉnh đầu cho đến chân ngay khi chạm vào chiếc lưỡi mềm mại của cô, tê dại như muốn nổ tung, đầu óc anh choáng váng, thế nhưng lại không hề ghét bỏ sự thân mật này, thậm chí còn nổi lên sự tham lam muốn độc chiếm Tịch Ngưng, đôi bàn tay Thương Mộ Nghiêm nổi lên gân xanh, anh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân để không bị ham muốn nuốt trọn, tận hưởng vị ngọt từ rượu lẫn vị ngọt đặc trưng từ khoang miệng cô, anh không vui trước hành động đẩy ngực anh ra của cô thế là anh bá đạo đem hai cánh tay cô đang đẩy anh ra đặt qua cổ mình, môi gắt gao quấn chặt lấy nhau, hơi thở cô càng lúc càng bị rút lại, sự lạ lẫm vì có hơi thở lạ cứ liên tục lấn ép khiến cô rất khó chịu, thấy cô vẫn có ý phản kháng lưỡi anh càng gia tăng lực một cái mạnh mẽ, đôi bàn tay ôm eo cô càng tăng thêm lực đạo, còn mạnh bạo nghiêng đầu để nụ hôn càng thêm sâu hơn, Tịch Ngưng không thể né tránh, cánh tay sau gáy cô cứng như sắt, cô không thể nhúc nhích được một chút nào.

Hai bên má cô bị ai đó bóp lại, vừa mỏi vừa nhứt, cô khó khăn bị ép mở to miệng ra, chiếc lưỡi lạ bên trong khoang miệng cô rút rồi lại xâm lấn, môi lưỡi hoà làm một không thể tách ra, tiếng giao giữa môi và nước bọt trong không gian im tĩnh càng thêm sự ái muội.

Tịch Ngưng khó thở, hàng mi dài run rẩy mở ra, đẩy Thương Mộ Nghiêm ra mà thở hổn hển, cơ thể cô như bị rút hết sinh khí, không còn chút sức lực nào mà dựa sát vào người anh.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô khi kết thúc nụ hôn vừa rồi, không hiểu sao anh thoả mãn kinh khủng.

Giọt nước trên bờ môi anh vẫn còn đọng lại, Thương Mộ Nghiêm cười khẽ, liếm liếm môi mình, đôi mắt thâm sâu trở nên mờ mịt.

‘‘Ngưng Ngưng ngoan, một lát anh gọi em ăn cháo.’’

Vì chất cồn của rượu quá mạnh mà cô không thể tỉnh táo được, khi lấy lại được hơi thở lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, nghe thấy giọng nói trầm ổn hơi khàn của ai đó nói bên tai mình cô hơi khó chịu mà âm ư vài tiếng.

Thương Mộ Nghiêm bế cô lên, đặt cô nằm xuống phần ghế sofa dài. Lại bật điều hoà lên cho cô cảm thấy thoải mái, lấy di động cô mở mật khẩu.

Nhắn cho Tịch Khương:[Đang ở nhà bạn, ngủ lại một đêm]

Nhắn xong cũng không xem đối phương có đáp lại hay không, dứt khoát tắt nguồn di động của cô bỏ lại xuống bàn.

Hai tiếng sau.

Tịch Ngưng bị Thương Mộ Nghiêm đánh thức khi đang ngủ say, lúc này rượu trong người đã vơi đi gần hết, cô vươn vai rồi bất mãn ngồi dậy, cơ thể mệt mỏi còn say ngủ ngả tự do dựa vào sofa mềm mại, bên má cô được ai đó nhẹ nhàng đỡ lên, giọng nói Thương Mộ Nghiêm trầm ổn vang lên:’‘Thức dậy uống một chút nước nữa rồi ăn cháo.’’

Tịch Ngưng bực bội không muốn thức dậy, giọng hơi khàn lại ấm ức:’‘Ngủ…’’

‘‘Ăn no rồi ngủ.’’

Lôi kéo một hồi thì cô cũng thật sự tỉnh ngủ, thấy cô đã tỉnh ngủ anh cũng đi vào trong bếp lại cháo đem ra, cô lười biếng theo thói quen mà đưa mắt nhìn lên bàn trà, thấy trên đó có một bình nước lọc và một cốc nước.

Cảm thấy môi mình vừa đau vừa khô, mím môi lại vẫn có cảm giác tê tê khó chịu, xích người tới chiếc bàn tự rót cho mình một ly nước lọc, vừa mới cầm lên định đưa cốc nước đặt lên môi thì ly nước trong tay lại bị ai đó cướp lấy.

Tịch Ngưng nhìn anh, gương mặt cô tủi thân, cất giọng khàn khàn:’‘Em khát…’’

Ánh mắt anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói:’‘Nước đã qua hai tuần rồi. Đừng uống.’’

Anh đặt một cốc nước có độ ấm vừa phải vào lòng bàn tay cô:’‘Uống cho anh.’’

Tịch Ngưng hồi lâu sau mới nhìn vào trong ly nước, mùi rừng lẫn lộn với mùi mật ong bay ra, cô xoa xoa mũi mình, lắc đầu đẩy ly nước về phía anh.

‘‘Em không thích rừng. Nó cay lắm, em không thích đâu.’’

Thương Mộ Nghiêm nhận ly rừng ấm từ tay cô, Tịch Ngưng mơ hồ cảm nhận được phần sofa bên cạnh đã lún xuống. Bàn tay lạnh lẽo của anh vén lọn tóc hơi rối của cô ra sau tai, cất giọng trầm ổn từ tốn, lại tựa như kiên nhẫn dùng giọng điệu dỗ dành cô:’‘Không cay. Anh đút em uống được không?’’

Tiếng thìa va vào trong ly càng trở nên rõ ràng, khi cô mở mắt ra nhìn thì đã ngửi thấy một mùi rừng và mật ong dịu nhẹ, chiếc muỗng đặt đến bên môi cô.

Tịch Ngưng mím môi, do dự đưa ánh mắt nhìn anh.

Xem xem người trước mặt có phải ảo giác không.

Quả nhiên là Thương Mộ Nghiêm.

Cô bĩu môi đáng thương nhìn anh, vừa không muốn uống lại tự biện lý do:’‘Nóng lắm…’’

Anh khẽ đáp:’‘Anh thổi nguội rồi, ngoan há miệng ra.’’

Thấy anh không những không tức giận, ngược lại còn dùng giọng điệu dỗ dành hiếm có mà dỗ dành cô.

Tịch Ngưng không can tâm há miệng ra, cảm nhận vị rừng trong miệng không quá cay mà lại rất vừa miệng, trong vô thức cô muốn uống thêm nữa.

Rất nhanh ly rừng trong tay anh cô đã uống hết.

Uống xong cô cúi gầm mặt xuống, tay bất giác xoa bụng mình.

Nhìn sắc mặt cô thấy có điểm gì đó bất thường, anh đưa tay sờ lên trán cô xem nhiệt độ, không nóng, chỉ là hơi tiết ra mồ hôi thôi.

Anh khuỵ gối xuống trước mặt cô, giọng nói chứa đầy sự lo lắng và gấp gáp:’‘Tịch Ngưng, khó chịu sao?’’

Anh nhìn xuống bàn tay cô đang xoa lên bụng, tiếp tục hỏi:’‘Đau bao tử sao?’’

Cô đè tay lên bụng mình, buồn bực nói:’‘Không phải, chỉ là đột nhiên thấy bụng hơi khó chịu, có thể là hồi tối em không ăn gì, nên hơi sốt ruột.’’

Nghe cô nói thế Thương Mộ Nghiêm mới nhớ đến tô cháo vẫn còn đặt ở trong bếp, đứng dậy rồi đi lấy, mười giây sau Tịch Ngưng đã ngửi được mùi cháo táo đỏ cực kì thơm giống hệt như mùi hương hôm ấy anh mang đến.

Đặt xuống trước mặt cô, nhìn cô lãnh đạm nói:’‘Ăn đi.’’

Tịch Ngưng nhìn anh:’‘Anh không ăn sao?’’

Anh lắc đầu, mặt không đổi sắc nói:’‘Em đói anh mới nấu cho em.’’

Tịch Ngưng chợt cảm động mà vui vẻ nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh tốt thật.’’

Khoé mắt Thương Mộ Nghiêm nhiễm ý cười, cất giọng trầm trầm:’‘Ăn cho no vào, trong bếp vẫn còn.’’

Tịch Ngưng hơi dụi dụi mắt một cái cho tỉnh táo, gật đầu với anh. Ngoan ngoãn mà ăn tô cháo trên bàn.

Trong không gian yên tĩnh thế này cả hai không ai nói với nhau câu gì nhưng lại không hề có cảm xúc lúng túng mà còn có một sự ấm áp nào đó, Thương Mộ Nghiêm nhìn đỉnh đầu đen nhánh cô.

Cánh tay anh đặt lên đầu gối, lưng hơi cong lại, nhìn cô hỏi:’‘Chuyện gì đã xảy ra?’’

Động tác cầm thìa hơi ngừng lại, sau đó lại như không có gì mà tiếp tục mút cháo lên bỏ vào trong miệng.

Hồi lâu sau cô mới bình tĩnh đáp:’‘Thật ra cũng không có gì đâu.’’

Tịch Ngưng cụp mắt nhìn vào tô cháo, trong cuống họng có cảm xúc lạ, sống mũi cô hơi cay cay, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ mong lung.

Chuyện này người cô muốn giấu nhất chính là anh, cô không biết tại sao mình lại có thể thoải mái kể chuyện này với người ngoài như Thịnh Hạ nhưng lại trở nên do dự trước anh.

Anh biết cô đi bar, uống rượu lại hay nghỉ học.

Những điều đó thường là những đặc trưng của những cô gái hư hỏng tuổi mới lớn.

Có lẽ khi cô nói ra thì trước mặt cô anh sẽ không nói ra lời lẽ như “không tin” kia, nhưng…tâm tư anh rất phức tạp, cô không tin rằng trong lòng anh không có đáng giá khác với cô.

Thế nên dù sao mọi thứ cũng đã trôi qua ổn thoả, cô không muốn nhắc lại trước mặt anh.

Sự mặc cảm càng làm cô cảm thấy sự chênh lệch giữa họ là quá lớn. Anh cái gì cũng hoàn hảo, từ tri thức học tập đến năng lực làm việc. Còn cô thì chỉ có thể đuổi theo phía sau anh với khoảng cách rất xa.

Suy nghĩ đó càng nhiều trong đầu cô lại càng muốn tự rút lui.

Dù sao…cô bên cạnh anh đã gần một năm rồi. Cũng đã kiên trì lâu đến vậy mà vẫn chẳng thấy kết quả gì.

Trong lòng cô đặt ra câu hỏi.

Người như cô xứng để anh thích sao?

Buồn cười.

Đương nhiên sẽ là không xứng.

Trong lòng cô lại kéo theo sự chua xót, thật sự rất muốn lùi bước…