Đoạn video và hình ảnh gốc đã được khôi phục, Tịch Ngưng đã nhắn tin hỏi người chỉnh sửa đoạn video đó, vừa gửi qua một ít tiền thì người đó đã ngay lập tức thừa nhận tất cả, còn phục hồi tin nhắn mà chụp toàn bộ màn hình cuộc trò chuyện của anh ta và Ngô Ái.
Từ đầu đến cuối không sót một chữ.
Tịch Ngưng đọc xong tin nhắn liền nhắn cho chú tư của nhà họ Tịch:[Chú Tư, dưới 18 tuổi nếu vi phạm pháp luật thì nên giải quyết thế nào ạ?]
Bên kia hình như đang rảnh, liền nhắn:[Tuỳ vào hành vi vi phạm. Nếu là hành vi vi phạm thật sự có tính nghiêm trọng sẽ phải chịu phạt.]
[Nói chú xem, cháu hỏi chuyện này là có chuyện gì rồi?]
Tịch Ngưng:[Cháu bị bạn cùng lớp ghép mặt vào video nhạy cảm ạ.]
Đối phương im lặng một lúc, sau đó liền gọi điện trực tiếp cho cô.
Tịch Ngưng mím môi, sau đó ấn kết nối cuộc gọi. Giọng nói dễ nghe của Eulampia Alexander đầy sự kinh ngạc lẫn khó tin truyền qua loa điện thoại cô,
Eulampia Alexander:’‘Cái gì!??Wtf!? Nó dám sao?’’
Tịch Ngưng:’’…’’
Eulampia Alexander:’‘Nó ở Trung Quốc? Ok, cháu yên tâm, chú cho nó một vé lãnh án ở đây, ở California thì trẻ em trên mười sáu tuổi đã có thể ngồi tù rồi, cháu im yên, chuyện này cứ để chú lo liệu.’’
‘‘Chú sẽ chuẩn bị xe về Trung, đừng sợ nhá bảo bối. Đừng hoảng nhá, chú thu xếp ổn thoả rồi về ngay lập tức với con.’’
Tịch Ngưng hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, trái tim căng như giây đàn lại được thả lỏng xuống:’‘Chú, con cảm ơn chú.’’
Eulampia Alexander:’‘Aiss, cháu không cần cảm ơn. Chúng ta là người một nhà.’’
Ngừng một cái, Eulampia đau lòng nói:’‘Mới xa gia đình gần một năm mà đã bị người khác hại rồi, cháu vẫn là nên ở Mỹ, bọn chú ít ra còn có thể bảo bọc cho cháu. Không có bọn chú liền bị người khác bắt nạt.’’
Giọng Tịch Ngưng có hơi run:’‘Cháu vẫn ổn ạ.’’
Khi cô buông di động xuống thì cảm xúc hoảng sợ đã dần bình tĩnh lại, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm mà thông báo chuyện này cho Tịch Khương và Tịch Khải biết.
Đọc lại đoạn tin nhắn mình gửi cho Ngô Ái, cô chụp màn hình rồi gửi qua vào nhóm ba anh em.
Kể lại rõ ngọn ngành.
Lúc đầu cả Tịch Khương và Tịch Khải đều đồng bộ gọi cho cô, Tịch Ngưng ngắt máy. Tin nhắn liên tục được đẩy lên.
[Tịch Ngưng, vì sao không nói chuyện này sớm hơn? Em tự giải quyết sao?’]
[Chị hai, đó là Ngô Ái lớp 11 ban A sao? Trước đó em đã nghe không ít chuyện tốt do chị ta làm, không ngờ còn hại lên cả chị, chị có ổn không?]
Tịch Ngưng đọc hết tin nhắn của hai anh em bọn họ gửi, không biết tại sao ngay thời khắc này cảm xúc cô vô cùng yếu đuối, đôi mắt nhoà đi không biết bao nhiêu lần.
Điều may mắn của cô là luôn có người người bạn, những người thân tuyệt vời như thế này bên cạnh.
Họ tin cô vô điều kiện, không một chút nghi ngờ nào mà hỏi rằng đó có thật sự là cô không.
Tịch Ngưng xoa đôi mắt đỏ ửng của mình, nhìn vào đồng hồ, nhắn thêm:[Đến giờ rồi, tối nay mọi người đừng chờ em. Em lên trường nói chuyện một lát.]
Tịch Khương hoảng hết cả lên, sợ rằng cô lên trường làm ầm mọi chuyện lên, nhanh chóng khuyên nhủ:[Đợi anh đến trường, anh canh cửa lớp cho em.]
[Được.]
Khi Tịch Ngưng đến trường cũng vừa hay chuông vào học reo lên, mở cửa bước ra khỏi xe, gương mặt cô vẫn bình tĩnh như thường, bộ dáng khoan thai, tuỳ tiện mà bước từ sân trường vào trong trường trước ánh mắt khó hiểu của những người khác.
Khí chất khác người của cô khiến bất cứ khi ai nhìn vào liền sẽ bị vẻ ngoài đó của cô làm cho thu hút, đặc biệt là bộ dáng tự tin bước từng bước vừa nhanh vừa nhịp nhàng đó.
Tịch Ngưng thu hút mọi ánh nhìn một phần là vì nhan sắc và khí chất của cô, phần còn lại là vì cô là người duy nhất bước từ ngoài cổng trường vào trong khi tiếng chuông báo đã hết giờ. Trước ánh mắt của những người đó, Tịch Ngưng có chút dáng vẻ lạnh lùng và xa cách.
Mở cửa bước vào trong lớp, Tịch Ngưng nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng của Ngô Ái, cười rồi khẽ hỏi người gần mình nhất:’‘Biến đâu mất rồi?’’
Người đó trả lời:’‘Đi vệ sinh rồi. Đừng lo, cậu ta còn đi cùng với Thịnh Hạ.’’
Tịch Ngưng gật đầu xem như đã đáp lời.
Cô đưa mắt nhìn nhóm bạn thân của Ngô Ái đứng trong góc, thấy cô nhìn qua liền cúi đầu thấp xuống.
Khoé mắt cô loé lên tia lạnh lẽo.
Bây giờ đã kết thúc thời gian học trên lớp nhưng lại trong lớp không có người nào ra về, đứng xung quanh lớp mà trông ngóng vụ việc giữa Tịch Ngưng và Ngô Ái.
Tịch Ngưng thong thả đi tới bàn học của mình, đem balo để trên bàn. Ngô Cẩm Vy nhìn cô, thấp thỏm hỏi:’‘Mọi chuyện…sao rồi?’’
Cô nhìn cô ấy, cười nhạt giải thích:’‘Đã ổn rồi, cảm ơn cậu đã nói lại sự việc này với tớ.’’
Mọi người trong lớp đưa mắt nhìn nhau, dĩ nhiên là không ngờ được rằng sự việc này Ngô Cẩm Vy cũng biết.
Tịch Ngưng chỉ đơn giản nói là “Ngô Ái chơi bẩn ghép mặt tôi vào ảnh nhạy cảm” nhưng họ không ngờ rằng Ngô Cẩm Vy lại là người đầu nguồn của mọi chuyện.
Đợi gần năm phút.
Cánh cửa được mở ra.
Trước ánh mắt hoang mang và lo sợ của Ngô Ái, cuối cùng thời khắc này cũng đã tới, ánh mắt cô ta dè dặt dừng trên người cô, lại bị đôi mắt điềm tĩnh nhìn chằm chằm đến rợn người.
Chưa đợi cô ta phản ứng gì mà Thịnh Hạ đã đẩy mạnh cô ta vào trong lớp, cũng là người đầu tiên vỗ tay phá tan đi sự im lặng trong phòng, nhóm Thịnh Hạ nhìn sang, cũng theo nhịp là vỗ tay theo khiến cho nhóm bạn của Ngô Ái đang thu mình đứng chung một góc lại vô cùng lo lắng và sợ hãi, bàn tay cứ nắm chặt vào nhau, cúi gầm mặt không dám ngẩng lên.
Không khí trong phòng học rất kì lạ, mang đến chút cảm giác bị đè nén đến ngộp thở lại rất lạnh lẽo.
Từ khi vào trong phòng tới giờ toàn thân Ngô Ái đều run lên.
Sầm.
Cửa phòng lớp được Thịnh Hạ kéo đóng lại, hai cánh cửa lớp đã có vài bạn nam đứng đó mà dựa vào, khả năng chạy trốn khỏi đây hoàn toàn không có khả năng.
Tịch Ngưng đứng dựa vào bàn, nhìn vẻ mặt Ngô Ái đang căng thẳng, ý cười trên môi cô càng sâu hơn, ẩn ý nói:’‘Sao cậu đi lâu thế? Tôi nhớ cậu muốn chết luôn rồi đây.’’
Ngô Ái cuộn bàn nắm chặt gấu áo, cúi mặt không lên tiếng, trái tim thế mà lại trở nên hoảng sợ vì câu nói ấy của cô, cố gắng hít thở sâu, kìm lại sự sợ hãi bên trong của mình.
Nhưng sự im lặng của cô ta lại làm ngọn lửa trong lòng Tịch Ngưng bừng nổ lên, ánh mắt cô sắc bén xuyên thủng qua không khí mà chính xác dừng trên người cô ta, không nhân nhượng, từ tốn nhưng mỗi lời lẽ đều có mười phần uy lực, nói:’‘Chuyện này tao không để yên đâu. Từ trước cho đến nay tao chẳng trêu chọc gì mày, nếu mày thích dùng tiền và quyền lực để hãm hại người khác thì tao cũng sẽ làm thế, tao sẽ nhân cơ hội dùng những thứ mày cho tao mà sẽ kiện lên toà án Hoa Kì.’’
‘‘Trùng hợp…chú ruột tao cũng là người trong lĩnh vực toà án. Đơn kiện không lâu sẽ được gửi qua cho mày thôi.’’
Lúc nghe đến lời nói đanh thép này cả lớp đều im như tờ, trong lòng dù chỉ là người ngoài cuộc đứng xem nhưng cũng hoảng sợ không nhỏ. Vài người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có tia hâm mộ.
‘‘Tao đến đây trước hết cũng chẳng để đánh mày, loại hạ đẳng như mày…cướp bạn trai người khác còn ra vẻ thanh cao. Mày cứ chờ đó đi, từ cuộc sống của mày cho đến mày đã hoàn toàn toang rồi. Từ đây tới lúc tống mày vào tù không còn lâu đâu.’’
Trước sự hoảng sợ đến bật khóc của Ngô Ái. Cô chỉ cười lạnh:’‘Tao có tiền mà, mày đăng cái gì ảnh hưởng đến tao, tao cho nó sập hết.’’
Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn trái ngược lại với vẻ khiếp sợ của cô ta:’‘Mày nói mày không làm gì.’’
‘‘Mày đừng cho tao cơ hội tự tay tao huỷ hoại mày, những lời lẽ bẩn thỉu, lăng mạ người khác đó…các thầy cô trong trường khi thấy bộ mặt thật của mày e là sẽ thất vọng lắm đây.’’
Rầm!
Cửa phòng học mạnh mẽ bị kéo ra.
Một chàng trai thở hổn hển bước vào, nhìn quanh lớp lại giật mình một cái, cái không khí này…có gì đó không đúng thì phải…
Vừa nhìn, nét mặt Thịnh Hạ đã sa sầm xuống.
Tần Duy thận trọng bước vào lớp, vị trí bàn học Ngô Ái là nơi cô đang ngồi, Ngô Ái lại đứng gần bục. Mọi người xung quanh đều đứng xa ra, vừa nhìn đã biết mọi chuyện bắt nguồn từ đâu.
Vừa nhìn thấy Tần Duy, nước mắt Ngô Ái kìm chế đã thi nhau mà rơi xuống, yếu đuối mà chôn mặt vào lồng ngực anh ta.
Tần Duy đau lòng nhìn xuống Ngô Ái, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:’‘Cô đã làm gì em ấy?’’
Tịch Ngưng nhíu mày, nhìn qua Ngô Cẩm Vy.
‘‘Ai thế?’’
Ngô Cẩm Vy liếm môi, nói vào tai Tịch Ngưng:’‘Tần Duy, 12D, bạn trai cậu ta. Trước đó là bạn trai của Thịnh Hạ.’’
Tịch Ngưng ‘‘ồ’’ lên tiếng:’‘Không sao. Tao chấp mày với cả tên bạn trai của mày luôn. Xem xem hai người các cậu có đấu nổi với Tịch Gia không mà đứng đó ngông cuồng cho lắm vào.’’
Tần Duy nhíu mày, giọng nói hơi nghi hoặc:’‘Tịch Thị? Cô…không phải cô là…’’
Tiếng bước chân gấp rút và cả hơi thở loạn nhịp của ai đó đến càng lúc càng gần. Cánh cửa được mở ra lần nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa 2. Tỉnh Mộng 3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm 4. Sao Boss Còn Chưa Trốn? =====================================
Tịch Khương nhíu chặt mày nhìn vào lớp học, sau đó lạnh lùng liếc nhìn cặp đôi đang ôm nhau ở kia mà lướt qua. Khí thế lạnh lùng toả ra từ trên người anh khác bọt hẳn với những thiếu niên tuổi mới nhú này, hơi thở đều toát lên sự mạnh mẽ và lạnh lùng. Anh ta lướt qua bọn họ, đi tới dịu dàng hỏi cô:’‘Em có sao không?’’
‘‘Đợi em với!!.’’ Giọng Tịch Khải vang lên.
Tiếp sau đó thân ảnh quen thuộc của nam thần khối 10 đã xuất hiện trong lớp học.
Một lớp quy tụ những đứa con thừa kế trong lĩnh vực bất động sản và lâm nghiệp.
Cả lớp đang từ từ trở vừa loạn vừa kinh ngạc, Tịch Khương trong giới kinh doanh đã được ra bắt với mọi người vào một năm trước. Với tư cách là, con cả của Tập Đoàn Tịch Thị, tập đoàn được coi là gốc cây cổ thụ của Giang Lâm, phát triển từ trong nước ra đến quốc tế, Giang Lâm hơn phân nửa mảnh đất đều liên quan đến Tịch Thị. Nếu lấy Tịch Thị so với những tập đoàn lớn mạnh khác ở Giang Lâm thì không có một tập đoàn nào có đủ tư cách để sánh bằng.
Nhắc đến Tịch Thị, không ai là không dè chừng.
Vậy mà…
Đôi con ngươi Tần Duy co rút lại, khó tin nhìn xuống Ngô Ái.
Thế mà con nhỏ ngu ngốc này lại dám động vào một trong ba người con của Tịch Thị.
Đôi con ngươi Ngô Ái cũng sững sờ theo, lúc trước cô ta cũng nghĩ đến khả năng cô là con gái của nhà họ Tịch. Nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã bị loại trừ, vì cô ta từng bắt gặp Tịch Khải và Tịch Ngưng lướt qua nhau ở nhà ăn, thái độ cũng không coi như là có quen biết nên cô ta mới bộc lộ bản chất mà muốn hãm hại cô.
Nhưng mà cuối cùng thì sao? Tất cả đều lệch khỏi con đường mà cô ta đã định sẵn.
Không ai không biết ở Giang Lâm thì Tịch Thị lớn mạnh thế nào, có thể ví như câu “một tay che mưa, chắn gió”.
Cô ta khi muốn làm quen Tịch Khải liền bị cha mình răn đe rằng động ai cũng không nên động vào gia đình Tịch Gia. Tịch Thị phát triển ở trong nước lẫn ngoài nước. Những đứa con mang họ nhà họ Tịch đều sở hữu một trí tuệ và bản lĩnh hơn người, ai cũng phát triển dựa trên khả năng của mình.
Nhưng đều quan trọng là trong số họ không ai là không thành công. Từ công việc bác sĩ, luật sư lẫn doanh kinh…đều quỵ tụ đến trên những người con nhà họ Tịch.
Mà theo như Ngô Ái biết…đó chính là những chú ruột của Tịch Ngưng.
Cả người cô ta chết lặng, sự bất an và cả sự sợ hãi càng dâng lên cao hơn.