Tịch Ngưng từ tốn tiến vào phòng khách, trong phòng khách sang trọng và rộng lớn đó chỉ có một mình Thương Mộ Nghiêm ngồi đó, Tịch Ngưng đi tới ngồi xuống chiếc ghế đơn của ghế sofa.
Cô nhìn anh, tìm chủ đề nói chuyện.
‘‘Anh…anh Mộ Nghiêm…Không phải bây giờ anh rất bận sao…Anh hết bận rồi hả?’’ Giọng Tịch Ngưng mềm mại lên tiếng, trong giọng nói lại có chút gì đó không được tự nhiên.
Đối với Tịch Ngưng, để cho anh thấy gương mặt không trang điểm và bộ dáng tuỳ hứng của mình khi ở nhà chính là một sự xấu hổ, cô chỉ muốn cho anh thấy điểm tốt của mình, ở nhà cô lôi thôi thế nào cô còn không rõ chứ, đã vậy còn bị Thương Mộ Nghiêm bắt gặp một cô gái với hình ảnh mê ngủ ở trên giường.
Anh sẽ nghĩ cô thế nào đây?
Anh sẽ chê cười cô thế nào đây?
Có phải bắt đầu cảm thấy điểm xấu của cô lại không còn muốn nói chuyện với cô nữa không?
Phải làm sao, phải làm sao đây???
Nói tới đây cô lại thật sự khóc không ra nước mắt.
Cô không biết là anh có cần nghe không, nhưng mà cô vẫn giải thích:’‘Thật ra bình thường em không mê ngủ thế đâu…Khi nãy…em…em uống thuốc, có viên thuốc ngủ…nên mới ngủ sâu đến thế.’’
Thương Mộ Nghiêm hít mắt, cuối cùng bình thản ‘‘Ừ’’ một tiếng vô cùng lạnh nhạt.
Tịch Ngưng nhớ tới vết thương trên mặt anh, hỏi:’‘Vết thương trên mặt anh lành lại chưa?’’
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm đen láy nhìn chằm chằm cô:’‘Em nên quan tâm tới bệnh tình của mình đi.’’
Tịch Ngưng nhìn anh rồi gật đầu:’‘Anh có ăn gì chưa?’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp nhưng hơi nhíu mày lại.
Sau đó trầm ổn cất giọng:’‘Tịch Ngưng.’’
‘‘Vâng?’’ Cô trả lời trong vô thức.
‘‘Bây giờ người bị bệnh là em.’’ Gương mặt anh vô cảm nghiêm nghị nhìn cô.
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc đó của anh cô lại mím môi không nói gì thêm, cô im lặng trong vài phút liền, Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn cô, đây là lần đầu anh nhìn thấy Tịch Ngưng buộc tóc cao lên như thế này, lộ ra hai vành tai ra ngoài, treen đó xỏ không ít khuyên, anh chỉ hơi khó hiểu là tại sao cô lại xỏ nhiều đến thế, sau đó Thương Mộ Nghiêm lại không nói gì.
Anh đưa mắt nhìn xuống chân mình, xách lên một bọc đựng ly cam ép mà anh mua từ bên ngoài.
Ghim ống hút rồi dùng đôi bàn tay lộ rõ khớp xương đó đặt ly nước xuống trước mặt cô.
Tịch Ngưng nhìn ly nước, khoé miệng vui vẻ cong lên:’‘Anh đang quan tâm em à?’’
Không biết là anh có nghe được hay không nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn rất điềm tĩnh trầm ổn. Cô đoán rằng là anh không nghe được vì giọng cô khi nói có chút nhỏ, định nói thêm một câu để trêu chọc thì anh lại nhìn cô với ánh mắt không tia gợn sóng.
Cô hỏi anh quan tâm cô sao, trong thâm tâm anh rất muốn trả lời là chữ “Ừ”. Nhưng lời đến đầu lưỡi lại bị chặn lại, anh là người không giỏi quan tâm và nói lời an ủi người khác, lời đến bên môi lại khó nói vô cùng,
vô cùng lạ lẫm, lại như không thể thốt ra.
Câu đến bên môi lại chợt biến thành:’‘Có qua có lại.’’
Tịch Ngưng nhạy bén nhìn ra nét cứng ngắt trên gương mặt anh, biết rằng anh đang nói dối, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý nên cô cũng không bận tâm gì mấy, chỉ nhìn anh rồi cười.
Thật ra đối với một người đang trong lúc có tình cảm đặc biệt với anh, được anh đến thăm chính đã là một loại hạnh phúc rồi.
Cô cũng biết anh được sinh ra và lớn lên trong môi trường phát triển không đủ tình thương, nhiều năm đã trầm lặng như thế, thu mình như thế, để có thể sẵn sàng nói ra cảm xúc của mình thì phải là người mình thật sự tin tưởng.
Tịch Khương bưng một tô cháo táo đỏ thơm lừng vẫn còn khói nóng bay ra mà đem ra trước mặt cô.
Anh ấy nói lời đầy ẩn ý:’‘Ở chung KTX với cậu ấy gần bốn năm, khi anh bị bệnh cũng không thấy cậu ta mua cháo với nước ép như thế này, thật ra hâm mộ.’’
Tịch Ngưng vừa nghe liền hiểu ngay, độ cong trên môi đã được kiểm soát rất tốt chỉ nhẹ nhàng mà mỉm cười.
Cô nhìn sang anh:’‘Cảm ơn anh Mộ Nghiêm.’’
Đột nhiên câu “Anh Mộ Nghiêm” mạnh mẽ lọt qua từng tế bào trong dây thần kinh Tịch Khương, anh ta nhìn qua nét mặt Tịch Ngưng, sau đó lại nhíu mày khó hiểu nhìn biểu cảm như thường của anh.
Quái lạ, trước đó không phải Thương Mộ Nghiêm từng nói rất ghét người khác gọi mình là “Anh Mộ Nghiêm” rồi sao??
Đây là cái quái gì??
Nhưng mà nghe giọng điệu nhẹ nhàng gọi “Anh Mộ Nghiêm” ấy, không hiểu sao Tịch Khương sởn hết cả da gà da vịt.
…
Thật ra bụng cô cũng không hẳn là đói, nhưng khi vừa nghĩ đến đây là cháo do Thương Mộ Nghiêm mua thì cô lại vui vẻ mà thưởng thức giống như bản thân đang đói vậy.
Tịch Ngưng ngoan ngoãn im lặng ăn tô cháo vừa được đem ra, còn Tịch Khương sau đó ngồi xuống đối diện với Thương Mộ Nghiêm, cùng anh nói vài vấn đề trong lĩnh vực kinh tế.
Đây là lần đầu tiên Tịch Ngưng ăn cháo táo đỏ, vị có chút ngọt giống như khẩu vị của cô, cháo cũng rất vừa phải, vừa mềm vừa thơm, quán này nêm nếm cũng thật sự quá ngon rồi!
Khi Tịch Khương đem cháo vào phòng bếp cô nhìn anh rồi hỏi:’‘Anh mua cháo ở đâu thế?’’
Anh nhìn cô, giọng trầm trầm nghi hoặc:’‘Mùi vị thế sao?’’
Nhắc đến tô cháo ngon tuyệt vừa rồi mắt cô lại sáng hơn, cười tươi rồi nói:’‘Ngon lắm ạ, nhưng mà anh mua nó ở đâu thế?’’
Thật lâu sau Thương Mộ Nghiêm mới chậm rãi đáp:’‘Anh nấu.’’
Tịch Ngưng ngạc nhiên nhìn anh, sững sờ một cái rồi lại vui vẻ cười lên:’‘Không ngờ là anh tự làm, thật sự rất ngon.’’
Nhìn cô vui vẻ như thế, tâm trạng anh cũng đặc biệt tốt hơn.
Nhàn nhạt đáp lại cô một tiếng.
Cô nghiêng người nhìn anh, khẽ nói nhỏ:’‘Anh Mộ Nghiêm, nếu có thể ăn cháo anh nấu, một tháng em bệnh một lần em sẽ rất vui.’’
Mày Thương Mộ Nghiêm lặp tức nhíu chặt lại, ánh mắt ảm đạm hơn rất nhiều, trong đó có chút sát khí lạnh lùng, anh không vui nói:’‘Không được nói bậy.’’
Tịch Ngưng vô cùng hưởng thụ cảm giác được anh quan tâm này, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc nói:’‘Được, em sẽ không nói bậy.’’
‘‘Mà anh có định ở lại Giang Lâm không? Hay ở lại về ạ?’’
Thương Mộ Nghiêm trở lại dáng vẻ lạnh nhạt như trước, nói:’‘Trở về Giang Lâm, ngày mai anh còn phải tham gia cuộc họp quốc tế cùng với ông nội.’’
Nghe đến đây gương mặt cô đã không còn ý vui vẻ nữa, bây giờ lại biến thành sự áy náy và vô cùng có lỗi, Tịch Ngưng xoa hai tay vào nhau nghiêm túc nói:’‘Em xin lỗi, là em làm ảnh hưởng đến anh rồi, em thật sự không biết là anh bận đến thế, nếu biết thì em đã nhắn tin rõ ràng để anh đỡ phiền như thế rồi.’’
Gương mặt anh không có cảm xúc gì, anh nhéo lên má cô một cái, cất giọng bình tĩnh:’‘Không phải lỗi em.’’
Tịch Khương lẳng lặng đứng dựa vào cửa, im lặng mà nhìn hai người ngồi trong phòng khách.
Lúc đầu anh ta thấy cô vào sân bóng chuyền rồi ngồi cạnh Thương Mộ Nghiêm là đã thấy có gì đó không đúng rồi, sau đó khi cô và anh cứ tách ra đi riêng khi đến biển chơi anh ta cũng không để ý lắm, nhưng lại phát hiện có điểm lạ là vì sao Thương Mộ Nghiêm lại không lạnh lùng giữ khoảng cách với cô, khi đó Tịch Khương chỉ nghĩ là vì cô là em gái anh, nên thái độ không nóng không lạnh của anh cũng là vì giữ thể diện cho anh ấy.
Nhưng mà xem ra là không phải vậy.
Ở chung KTX với nhau ba năm, tính cách trong ngoài đều lạnh của Thương Mộ Nghiêm không ai không biết. Đã vậy anh còn rất ghét người khác đi theo mình.
Nhưng mà, chỉ vừa rồi thôi. Thương Mộ Nghiêm người sẽ không bao giờ tự ý đến nhà anh lại chủ động đến, còn đem không ít đồ tới, câu đầu tiên là đã hỏi “Tịch Ngưng đâu?”
Ngay lúc đó Tịch Khương chỉ hơi sững người, nghĩ thì lại không nghĩ ra được nguyên do tại sao anh bất thường thế.
Nhưng khi anh ta thấy một người ghét đụng chạm như Thương Mộ Nghiêm lại tự ý véo má con gái, thái độ cũng không bài xích, trong mắt cũng có ý cười nhàn nhạt, những hành động đó vô cùng lạ lẫm và khác với tính cách của anh.
Trong không gian phòng khách, không khí giữa họ tự nhiên lại thoải mái cực kì.
Đến cả chính Tịch Khương cũng rất bất ngờ.
Tịch Khương híp mắt, kết luận một câu.
Thương Mộ Nghiêm thích với Tịch Ngưng.