Sau khi lấy được thẻ nhớ sd Thương Mộ Nghiêm cũng nói là sẽ qua đêm ở lại đây một đêm, bảo rằng ông bà Thương cũng đi ngủ sớm rồi cùng với Tịch Ngưng rời đi.
Đi trên dãy hành lang, Tịch Ngưng im lặng không nói một lời nào. Anh đưa hộp thẻ nhớ đưa qua cho cô:’‘Cầm lấy.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, không có tâm trạng mà cầm lấy.
Anh nhìn nét mặt cô, lại thấy cô không nói lời nào, nhíu mày không vui hỏi:’‘Sao thế? Còn đói bụng?’’
Tịch Ngưng đột nhiên căm phẫn nhéo cánh tay anh một cái, thấp giọng trách mắng anh:’‘Anh là đồ đáng ghét, ông nội Thương rõ ràng không thích em, anh còn không nói rõ là em đến để lấy đồ.’’ Cô ủ rũ nói tiếp:’‘Sau này em sẽ không giúp đỡ ai hết, có nhờ vả cũng vô ích.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn dáng vẻ tức tối của cô khoé môi không kiềm được cong lên:’‘Nghiêm trọng đến thế?’’
Tịch Ngưng không thèm đáp lời anh, cứ thế mà cùng với Thương Mộ Nghiêm lên tầng ba, vừa lên đến tầng ba thì Trương Quản Gia đã đứng đó đợi họ.
Thấy anh đến liền cúi đầu xuống, sau đó dẫn đầu đi vào trong dãy hành lang.
Bên dưới sàn nhà có một tấm thảm lót trải dài khắp hành lang, vì trong nhà có người lớn tuổi, nên sinh hoạt thường ngày cũng phải cẩn thận hơn, mỗi cửa phòng bên ngoài đều có trưng một bình lọ bằng gỗ to, một dãy có bốn phòng, đối diện là bốn phòng nữa thì tổng có đến bốn bình lọ gỗ.
Tịch Ngưng nhìn xung quanh mà không nhìn đến đường đi, vô tình đụng phải thứ gì đó rất giống như bức tường thịt to lớn, từ khoang mũi hít vào một mùi hương quen thuộc, cô kinh hãi ngước lên nhìn anh, lại lùi về sau vài bước.
Tịch Ngưng nhíu mày hỏi:’‘Anh làm gì thế? Tại sao tự dưng quay người nhìn em?’’
Thương Mộ Nghiêm rũ mi nhìn cô, giọng trầm trầm, nói:’‘Anh định gọi em thì em liền nhào vào ngực anh trước.’’
Tịch Ngưng bình tĩnh sửa lại tóc:’‘Anh cố ý thì có!’’
Anh nhíu mày:’‘Ai cố ý?’’
Tịch Ngưng cứng ngắt đảo mặt sang nơi khác, không có khí thế mà yếu ớt nói:’’…Em.’’
Thương Mộ Nghiêm khẽ cong khoé môi, nghiêng người sang một bên, cất giọng nói bình tĩnh:’‘Đây là phòng của em, nếu có chuyện gì cứ sang phòng bên cạnh tìm anh.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, nghiêm túc gật đầu:’‘Vâng. Vậy…tạm biệt anh.’’
Nói dứt câu cô đã bước qua người anh, đi tới mở cánh cửa rồi bước vào trong, cảnh cửa cũng theo đó mà đóng lại.
Trương Quản Gia trước sau mặt vẫn bình tĩnh đứng đó, thấy cô gái đã bước vào trong phòng, ông nhìn Mộ Nghiêm rồi mới hỏi:’‘Thiếu Gia, cậu có muốn ăn uống gì không để tôi cho người chuẩn bị.’’
Anh nhìn sang, lắc đầu:’‘Tôi ăn ở bên ngoài rồi.’’
Trương Quản Gia nhìn vết thương trên mặt của anh, ngập ngừng rồi hỏi:’‘Vết thương trên mặt cậu…’’
Nghe đến câu hỏi này của Trương Quản Gia mặt anh trước sau vẫn không đổi, trầm ổn nói:’‘Tôi đã xử lý xong rồi. Chú cũng đi ngủ sớm đi, chú Trương.’’
Khi nói xong anh cũng không nán lại lâu, đi đến phòng ngủ rồi mở cửa bước vào.
Trương Quản Gia đứng đó trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn bước xuống dưới lầu.
Vừa trở về anh đã chọn một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm, khi tắm xong bước ra ngoài thì bà nội Thương đã ngồi ngay ngắn ở sofa, nghe tiếng động liền nhìn anh rồi cười ôn hoà.
Bà khẽ gọi:’‘Tiểu Nghiêm, lại đây bà bảo.’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, bộ dạng lạnh nhạt lười biếng sải bước chân đi đến ngồi xuống đối diện với bà, hỏi:’‘Sao vậy ạ?’’
Bà cười khanh khách hỏi:’‘Con bé đó…cháu đã quen người ta từ bao lâu rồi?’’
Mày anh khẽ nhíu, chỉnh lại cho đúng lời bà:’‘Em ấy đến đây chỉ để lấy đồ giúp bạn cháu thôi, bà đừng nghĩ nhiều.’’
Bà kinh ngạc “ồ” lên một tiếng:’‘Con là sợ con gái nhà người ta ở ngoài gặp nguy hiểm đúng không?’’
Thương Mộ Nghiêm rũ mi không đáp, bà đã quen với tính cách của thằng cháu trai yêu quý này của mình, anh không phản kháng chính là thừa nhận.
Bà cười, cười tinh nghịch rồi nhỏ giọng hỏi:’‘Từ khi nào cháu biết lo lắng đến thế?’’
‘’…’’
‘‘Trước đó con gái của Hàn Gia đến gặp cháu lúc giữa đêm hôm, cũng không thấy cháu thương hoa tiếc ngọc mà mời người ta vào nhà. Để bà nhớ xem, đêm đó trời còn có tuyết, mà cháu lại tuyệt tình không thèm nhìn mặt người ta.’’
Anh nhìn bà mình, mày nhíu lại:’‘Bà, đó là hai chuyện hoàn toàn khác. Tịch Ngưng đến đây không phải vô lý làm phiền cháu.’’
Nghe tới cái tên Tịch Ngưng bà lại nở nụ cười, từ bé đến lớn bên cạnh anh không có lấy một cô gái thanh mai trúc mã nào, bên cạnh luôn là cậu bạn thân họ Tần kia, nhưng bây giờ bà lại thấy anh thoải mái cùng một người con gái nói chuyện, cũng xem như là đã có chút tiến bộ rồi.
‘‘Cháu biết không, người mà cháu thật sự thích thì cho dù có đến làm phiền, cháu cũng sẽ không thấy phiền.’’
‘‘Nói thật đi, cháu thích con bé đó đúng không?’’
Mặt Thương Mộ Nghiêm không đổi sắc, anh nói:’‘Không phải.’’
Bà nội Thương cũng không thèm chú ý đến anh, tự cười rồi tóm tắt khen ngợi:’‘Xinh thật đấy.’’
Vừa nghe đến lời này, khoé môi anh lặng lẽ cong lên, nhưng đến khi ngước mặt lên lại lạnh lùng nhìn bà nội Thương.
Bà nội còn đang nhớ lại gương mặt cô lại nhìn sang qua anh, thấy nét mặt cháu trai vẫn lạnh lùng mà nhìn mình chằm chằm, bà nhíu mày lại, nghi hoặc hỏi:”Cháu không thấy con bé đẹp sao?”
Trước đây bà có nói đến vài cô gái trong gia tộc ở bên tai anh, cũng là kiểu người xinh đẹp dễ nhìn nhưng anh lại không có phản ứng nào, nhưng nếu mà chê Tịch Ngưng không xinh xắn thì bà thật sự nghi ngờ ánh mắt của Thương Mộ Nghiêm.
Anh im lặng một lúc lâu, lạnh nhạt nói:’‘Cũng bình thường.’’
Bà nội Thương bĩu môi, mặt mũi không tin nổi nhìn anh:’‘Bình thường? Cháu xứng đáng độc thân đến già. Bà thấy con bé đó có tình cảm với cháu, con gái xinh xắn ngoan ngoãn thế chắc chắn là một cô gái tốt, mà cháu cũng không bài xích con bé, có lẽ trong lòng cháu thì Tiểu Ngưng cũng đã giữ vị trí gì đó rồi. Đừng có mà tự phủ nhận, đợi người ta chạy mất cháu đừng có mà hối hận đấy.’’
Nói xong bà thở dài rồi cẩn thận đứng lên, dặn anh ngủ sớm rồi ra khỏi phòng.