Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 60: Khó chịu




Một đàn anh trong đó đột nhiên nhìn cô, khẽ hỏi:’‘Em gái Tịch Ngưng.’’

Tịch Ngưng nghe có người gọi, ngẩng đầu nhìn về phía đàn anh, bình tĩnh hỏi:’‘Sao vậy ạ?’’

Anh ta cười một cái, lén lút nhìn ra sau lưng nhìn về phía Thương Mộ Nghiêm, sợ anh sẽ đột ngột trở lại mà nhanh chóng hỏi:’‘Tối hôm qua em đi dạo cùng Mộ Nghiêm có biết quán nào ngon không?’’

Tịch Ngưng ngẫm nghĩ, lắc đầu:’‘Em và anh ấy chỉ đi có một quán thôi ạ, nên cũng không biết quán nào ngon và quán nào không ngon.’’

Tia sáng trong mắt anh ta khẽ loé lên, “à” lên một cái rồi cảm ơn cô.

Tịch Ngưng không biết câu trả lời này lại như thừa nhận tất cả, thừa nhận…cô và anh, một mối quan hệ thân thiết không đơn giản.

Nói xong cô lại cúi đầu xuống, cả nhóm lại nhìn nhau với cùng một suy nghĩ.

Ba chàng trai cùng quay trở lại bàn ăn, Tịch Khải nhìn thấy cô liền vui vẻ cười tươi chạy nhanh đi tới tranh ghế ngồi bên cạnh chị hai mình.

Thương Mộ Nghiêm mắt lạnh câm liếc nhìn Tịch Khải

Bước chân trong vô thức đang định bước đến chiếc ghế đó lại thu trở về, mặt không cảm xúc ngồi vào một chiếc ghế trống còn lại.

Đang trong bầu không khí im lặng đột nhiên có tiếng động vang lên ở bên cạnh. Tịch Ngưng đưa mắt nhìn em trai mình một cái rồi khẽ cười lên.

‘‘Một lát có ai muốn đi công viên cùng tôi không? Cách chỗ này khoảng sáu kilomet có một khu trò chơi dành cho người lớn. Có rất nhiều trò chơi ngoài trời đấy!’’

Tịch Khải hào hứng xung phong muốn đi:’‘Em! Cho em đi với!’’

Tịch Khương gật đầu:’‘Nghe rất hay đấy. Ngưng Ngưng, em đi không?’’

Ánh mắt mọi người lại chăm chú nhìn cô.

Tịch Ngưng bị đồng loạt ánh mắt của mọi người nhìn có chút không được tự nhiên, cười một cái, bất giác lại nhìn sang Thương Mộ Nghiêm, cuối cùng gật đầu.

Sau khi cả đám đều quyết định sẽ đi đến công viên đó lại có người dùng ánh mắt ra dấu nhìn về phía Thương Mộ Nghiêm với Tịch Khương.

Tịch Khương uống một hớp nước lạnh, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Thật ra Thương Mộ Nghiêm rất ít khi đi chơi với mọi người như thế này, tính cách anh vốn đã lạnh lùng lại thêm không dễ bắt chuyện. Cả nhóm dù rất hoan nghênh anh có mặt nhưng lại có chút gì đó hơi không được thoải mái khi có anh, ngoài trừ Tịch Khương ra thì ai cũng đều có cảm giác đó.

Từ trên người anh toả ra một loại khí chất lạnh lùng rất áp lực khi ngồi gần. Dù anh không nói chuyện nhưng lại khiến cho tất cả đều biết đến sự hiện diện của anh.

Tịch Khương nhìn anh:’‘Mộ Nghiêm, cậu đi không?’’

Thương Mộ Nghiêm nghiêng đầu hững hờ nhìn Tịch Khương, từ trong cuống họng phát ra một tiếng “Ừm”

Dù trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng Tịch Khương vẫn rất vui vẻ khi anh đi chơi cùng với mọi người.

Đồ ăn đúng lúc này cũng được mang lên. Trong lúc ăn một đàn chị ngồi bên cạnh cô nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:’‘Bé Tịch Ngưng, em xinh thật quá đi mất.’’

Lời này không lớn không bé lại khiến tất cả đều nghe được, nhưng không ai quan tâm đến câu chuyện của hai cô gái này, ngoại trừ Thương Mộ Nghiêm.

Khí chất vốn lạnh lùng của Thương Mộ Nghiêm được thay bằng sự lạnh lẽo và u ám trên gương mặt.

Anh đưa mắt nhìn cô.

Tịch Ngưng nhìn qua chị ấy, nở nụ cười rồi nói tiếng cảm ơn.

Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện rất rôm rả, đám con gái cũng bắt đầu tìm thấy chủ đề để nói, thế nhưng lại liên quan đến cô:’‘Chị có thêm em vào danh sách bạn bè, có thấy qua bài đăng của em, là…bạn trai em sao?’’

Tịch Ngưng bị chọc cho bật cười:’‘Giống bạn trai em sao?’’

Nhìn nụ cười sáng lạn trên gương mặt cô còn tươi tắn hơn cả khi nãy, không có vẻ gì là lúng túng thì chị ấy còn cho rằng đã đoán đúng. Mở to mắt hỏi lại:’‘Thật sự là bạn trai của em sao?’’ Ánh mắt chị ấy khẽ nhìn Thương Mộ Nghiêm.

Thương Mộ Nghiêm đang nhai đồ ăn trong miệng, gia vị cũng đã nhạt đi rất nhiều, nắm chặt ly nước rồi ngửa cổ uống một hớp lớn, lại cụp mắt tiếp tục ăn.

Tịch Ngưng thấy sự khác lạ của Thương Mộ Nghiêm, nhịn cười rồi lơ đãng nói:’‘Cậu ấy thì không phải bạn trai em. Nhưng nếu có người chịu chủ động một chút nói chuyện với em, thì có lẽ em đã sớm có bạn trai rồi.’’

Một vị đàn anh trong đó sáng bừng mắt, nhìn cô ngập tràn hy vọng, không chần chừ hỏi:’‘Vậy em vẫn còn độc thân đúng không?’’

Tịch Ngưng thắc mắc:’‘Vì sao anh nghĩ em có bạn trai thế?’’

Anh ấy cười sảng khoái:’‘Nhìn em thật giống cô gái đã có người yêu, thật không ngờ vẫn còn độc thân.’’

Bên tai anh truyền đến giọng nói dễ nghe nhưng lại cực kì chói tai ấy:’‘Đúng vậy, em vẫn độc thân.’’

‘‘Vậy em có thể suy xét đến anh không?’’

Tịch Ngưng chống cằm nhìn anh ấy, cười điềm đạm:’‘Anh đoán xem?’’

Thiếu niên đó đang bị cô làm cho cuốn vào câu chuyện, thật sự Tịch Ngưng rất đẹp, nhất là đôi mắt và chiếc mũi, càng nhìn càng không thể tin trên đời lại có một cô gái xinh đẹp tới mức…ngộp thở đến vậy.

Nếu được làm bạn trai của một cô gái như thế, anh ta không biết mình đã tu được bao nhiêu kiếp mới có thể may mắn đến vậy.

Đột nhiên sau gáy truyền đến một cảm giác rùng mình, giật mình phát hiện nguyên nhân của cơn lạnh sau gáy này xuất phát từ ánh mắt lạnh lùng của Thương Mộ Nghiêm.

‘‘Ánh mắt đó của cậu là có ý gì?’’

Tịch Ngưng khẽ cong khoé môi, cúi đầu tiếp tục thưởng thức đồ ăn.

Anh cất giọng trầm trầm:’‘Ánh mắt của tôi làm sao?’’

Anh ta phân giải:’‘Là ánh mắt giết người đó, cậu có thể bớt đáng sợ đi một chút không? Đừng giống như lúc phân công thuyết trình ấy nữa. Bây giờ cậu lại làm cho tôi nhớ lại một thời kinh hoàng đó đấy.’’

Thương Mộ Nghiêm hừ lạnh một cái, sắc bén liếc nhìn cô một cái rồi bỏ dao nĩa xuống, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Dù cho mọi người có gọi cũng không thấy anh quay đầu lại, dứt khoát rời đi.

Tịch Ngưng vô thức bật cười một cái, đây là…giận lẫy sao?

Sao lại ấu trĩ đến thế chứ? Anh lớn đến thế rồi cơ mà?

Vài phút sau Tịch Ngưng lấy cớ đi vệ sinh rồi cũng rời bàn.

[…]

Ở sân sau của khu nghỉ dưỡng, Thương Mộ Nghiêm nhìn về phía cánh cửa vài lần nhưng không thấy ai, chưa đến mười giây sau anh thoáng thấy bóng dáng quen thuộc liền quay mặt đi nhìn về phía biển, bày ra dáng vẻ lạnh lùng vô cảm xúc.

Tịch Ngưng đi tới chỗ anh đang đứng, nghiêng đầu đánh giá gương mặt anh:’‘Anh Mộ Nghiêm…’’

‘’…’’

Cô chớp mắt, nghi hoặc, tiếp tục gọi:’‘Anh Mộ Nghiêm ơi…’’

‘’…’’

‘‘Anh?’’

Không thấy anh trả lời Tịch Ngưng liền vờ như tiếc nuối, gương mặt có chút buồn bã nói:’‘Nếu anh không muốn nói chuyện với em thì thôi vậy, em vào trong trước. Lỡ như sau khi trở về em còn kiếm được một người bạn trai trong nhóm anh thì sao?’’

Anh nhíu mày cúi đầu nhìn, thiếu kiên nhẫn cất giọng:’‘Thích cậu ta lắm sao?’’