Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 154: Tịch Ngưng bảo bối




Tịch Ngưng ngẩng đầu lên, ánh mắt không một chút sợ hãi :"Anh đừng nói mấy lời đó để hù doạ tôi" (5

Ánh mắt anh tĩnh lặng nhìn cô :"Tôi không doạ, là nhắc nhở em.

Đôi bàn tay thon dài anh nâng lên, một tay chống lên tường giam cô trong lòng ngực mình, một tay vươn lên nghịch mái tóc cô, mái tóc của Tịch Ngưng rất dài, đen nhánh óng ả.

Anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào nó :"Ngưng Ngưng, tôi chỉ giải thích chuyện này một lần thôi, sau này nếu em còn hiểu lầm lung tung, tôi sẽ đánh em"

Tịch Ngưng lẳng lặng nhìn anh.

Thương Mộ Nghiêm không nhanh không chậm cất tiếng, lại như là đang tuyên bố một chuyện trọng đại, anh đưa mắt nghiêm túc nhìn cô, từng lời từng nói thốt ra :"Đó là Thương Mộ Nghiêm tôi, từ trước cho đến thời điểm bây giờ có một thứ vẫn luôn không thay đổi đó là tình cảm của tôi dành cho em" Anh gần giọng nhấn mạnh :"Không phải là với bất kì một ai khác.

Tịch Ngưng không phản ứng gì, nhìn chằm chằm anh.

Chân mày Thương Mộ Nghiêm nhíu lại, anh đưa tay bóp mặt cô lắc lắc, kiên nhẫn hỏi lại :"Có nghe rõ không?" (2)

Qua một hồi lâu, cô cứng ngắt, khẽ gật đầu.

"Trả lời, tôi hỏi em có nghe không?"

"Nghe, tôi nghe rồi!"

"Nếu sau này em giả vờ giả vịt quên mấy lời này, tôi sẽ tự tay giết chết em!"

Anh lạnh lùng cảnh cáo."Tôi biết rồi, anh mau buông tay ra!"

Anh đã quá quen với cái kiểu nuốt lời này của cô, nếu không nghiêm túc nói rõ một lần, nếu không khiến cô chính miệng khẳng định đang nghe rõ, chính là anh cho bản thân mình đi lại con đường trước đây.Trước khi rời đi Thương Mộ Nghiêm dặn dò cô khá nhiều lần..

"Đồ ăn tôi đã làm để trong tủ lạnh, khi nào em đói cứ lấy ra làm nóng lại"

Nhưng khi nói xong lời này, anh lại hơi nhíu mày, liếc qua chỗ phòng khách nơi Tịch Ngưng đang im lặng ngồi, trầm giọng hỏi :"Em có biết sử dụng bếp điện không?"

Tịch Ngưng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt lộ ra sự bất mãn, đôi môi đỏ ưng hơi sưng lên, quần áo trên người cô có chút lộn xộn không ngay ngắn, tóc cũng có chút rối vì khi nãy bị Thương Mộ Nghiêm giữ chặt sau đầu mình.

Ngược lại với cô, Thương Mộ Nghiêm diện trên người bộ âu phục được may riêng, chiếc quần âu ôm lấy đôi chân thon dài của anh, từng đường nét đều dựa theo tỉ lệ trên người anh mà tạo thành, một cảm giác uy nghiêm, rất có cảm giác cấm dục lạnh lùng, mái tóc gọn gàng không có một chút lộn xộn, hơi thở lạnh nhạt, ánh mắt thâm thuý nhìn qua cô.

Từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt, đến cả yết hầu cũng trở nên rất quyến rũ, xương quai hàm mạnh mẽ góc cạnh, sóng mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm, hai chân mày kiếm rậm, đôi môi bạc kéo thành một đường thẳng.

Vô cùng đẹp trai!

Cô vẫn đưa mắt nhìn anh, sau đó lại quay mặt sang cho khác, đưa tay chỉnh lại quần áo nhăn nhúm trên người và mái tóc rối của mình.

Cô thản nhiên nói :"Anh không cần lo. Tôi sẽ tự lo được cho bản thân mình"



"Thật vậy sao?" Hơi thở nóng bỏng Thương Mộ Nghiêm phả vào vành tai cô, Tịch Ngưng sởn hết cả gai ốc, đứng bật dậy quay người lại nhìn anh.

Tịch Ngưng không nghe thấy tiếng bước chân, lại không nghe thấy bất kì tiếng động nào. Vừa nãy còn đứng rất xa, sau đó vài giây lại gần sát ngay bên tai.

Cô quả thật là giật mình không nhẹ.

Cơ thể cao lớn từ từ đứng thẳng dậy, đi qua chiếc ghế sofa rồi đứng đối diện cô, anh trầm giọng hỏi :"Tám năm qua có thắt cà vạt cho tên nào không?"

"Anh hỏi để làm gì?"

"Em trả lời sẽ biết ngay thôi." Anh nhìn cô, bình tĩnh nói.

Tịch Ngưng mím môi, quay mặt đi nhìn ra cửa sổ, một lúc sau nhẹ giọng đáp :"Nhiều quá tôi nhớ không hết""Ồ."

Không khí từ từ ngưng trệ lại, Tịch Ngưng cảm nhận áp suất xung quanh đang gần giảm xuống âm độ, bất giác nhìn đến anh,

Cặp mắt u ám sắc bén đó như có thể phóng ra những mũi tên làm tê liệt thần kinh mà khiến người khác không tự giác mà bị áp lực mà trở nên không được tự nhiên.

Tịch Ngưng cũng không ngoại lệ, gan cô thường ngày không lớn lắm, đối mặt với ánh mắt nguy hiểm này của anh cô càng thiếu một chút thiếu bản lĩnh của mình.

Cô nhắm mặt trong lòng thầm có chút bực bội.

Ngay lúc này di động trong túi Thương Mộ Nghiêm đổ chuông, cô như bắt được thời cơ để trốn thoát, lên tiếng nhắc nhở :"Di động anh đang reo đấy"

Thương Mộ Nghiêm không nói gì, vẫn nhìn cô.

Qua vài giây Thương Mộ Nghiêm mới động đậy trở lại, đem cà vạt trong tay đưa cho cô.

Tịch Ngưng mím chặt môi, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Lúc anh này mới đem di động trong túi ra, giọng nói lạnh lùng cất lên :"Có chuyện gì?"

Không cần đợi cô lên tiếng nhắc nhở, Thương Mộ Nghiêm đã tự động khom người xuống thấp, vì đỉnh đầu anh đã hạ xuống thấp, chóp mũi cô gần sát với mái tóc anh, mùi hương từ dầu gội và mùi hương đặc trưng trên người anh quanh quẩn chóp mũi của cô.Cô tiến tới vòng tay qua cổ anh, còn chưa đợi cô thả tay ra, đang trong lúc nắm chặt chiếc cà vạt anh đột nhiên duỗi lưng đứng thẳng dậy.

Tịch Ngưng không kịp phản ứng, sững sờ tròn mắt nhìn anh.

Bàn tay Thương Mộ Nghiêm đưa ra phía sau ôm lấy eo cô. Tư thế giống hệt như cô đang vòng tay qua ôm lấy cổ của anh vậy, cơ thể mềm mại không xương dựa sát vào lòng ngực anh, nhịp tim Thương Mộ Nghiêm đập mạnh mẽ vững vàng, lồng ngực to lớn cứng rắn, thật có cảm giác dễ chịu khi ôm vào.

Khoé miệng anh nhàn nhạt cong lên, thật sự vui vẻ với sự trêu chọc này.

Ánh mắt dịu dàng nhìn cô, tuy nhiên giọng nói lại uy nghiêm như ở trên công ty, hơi nóng phả vào gò má cô :"Cậu gọi điện qua bên đối tác đi, nói rằng nếu họ không đồng ý thoả thuận như trên hợp đồng, cứ huỷ bỏ việc hợp tác này."

Sau đó anh củi người hôn xuống môi cô, một tiếng “chụt” không to nhưng cũng không nhỏ truyền đến đầu giây bên kia.

Tịch Ngưng kích động, ngay lập tức buông tay khỏi cà vạt, bàn tay sau eo cô cũng gì thế mà cũng buông ra theo.



Hai vành tai cô đều trở nên đỏ hết cả lên, khoé miệng anh vui vẻ cong lên, nói vài câu rồi tắt máy.

Anh nhướng mày trêu chọc :"Sao thế? Tôi bảo em thắt cà vạt cho tôi mà?"

Nhìn đến gương mặt anh, Tịch Ngưng nhẫn nhịn cục tức đang muốn đấm vào mặt anh một cái.

Cô bất mãn mà tiến đến thắt cà vạt cho anh.Đương nhiên tư thế này sẽ rất gần với nhau, anh hơi cúi đầu, Tịch Ngưng trừng

mắt tránh đi, hung dữ nói :"Tổng Giám đốc Thương, anh nghiêm túc lại một chút!"

Anh nhìn chằm chằm cô :"Tôi có chỗ nào không nghiêm túc?"

"Anh không tự biết? Anh còn có mặt mũi hỏi tôi à?"

Nét cười trên gương mặt vẫn không biến mất, anh vẫn cố chấp ôm lấy eo cô, như đã đạt được ý đồ, anh mới nghiêm túc nói, giọng điệu nghiêm túc lại chẳng hợp lời lẽ trêu chọc :"Tôi không biết mới hỏi em."

Sau đó anh đưa bàn tay nhỏ cô đặt lên một bên má mình, độ lành lạnh từ da và độ ẩm từ bên trong lan ra bàn tay cô, anh đưa lòng bàn tay cô đến môi mình, dịu dàng cẩn thận hôn nó, thâm tình nhìn cô :"Nếu tôi không có mặt mũi thì tôi vẫn biết một điều"

"Là tôi thích em."

Tịch Ngưng sởn hết cả gai óc, biểu cảm trên gương mặt xuất hiện hai từ "buồn nôn"

Anh nhìn ra được biểu cảm cô, cong môi cười :"Không tin?"

Tịch Ngưng ngay sau đó cong môi cười tươi nịnh nọt :"Tin, tôi tin. Tôi rất tin!"

Nghe lời nói đáng yêu này của cô, thật sự rất buồn cười.

Trong cuống họng anh truyền ra tiếng cười trầm thấp, khe khẽ vang lên :"Ừ,

Tịch Ngưng bảo bối của tôi rất ngoan"

Nghe bốn từ "Tịch Ngưng bảo bối" này thốt ra từ miệng anh, đặc biệt là khi kết hợp với giọng nói trầm thấp từ tính ấy, nghe thôi đã không có cảm giác đáng yêu gì cả.

Lại thêm bộ dạng anh nghiêm túc đàng hoàng nhưng khi thốt ra từ “Tịch Ngưng bảo bối” này. Thật sự không phù hợp hình tượng, nghe rất buồn cười, lại khiến cô nổi hết da gà lên.

Tịch Ngưng bảo bối? Mẹ nó anh nói cái quái gì vậy?

Tịch Ngưng không thể nhịn nổi mấy lời âu yếm quái gỡ này của anh, khoé môi vô thức cong môi mỉm cười.

Thương Mộ Thương nhạy bén phát hiện nụ cười này của cô, cũng không nói gì mà chỉ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, ấm áp nhìn cô.

Không khí trong phòng không chỉ bất chợt được giảm xuống cảm giác mất tự nhiên nặng nề mà còn trở nên hài hoà hơn rất nhiều...