Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 147: Đi ăn sáng




Tịch Ngưng ngay sau đó đầu óc cũng đã tỉnh táo, ngồi bật dậy, gương mặt không có bất kì lớp makeup nào, chỉ có sự đơn thuần xinh đẹp xuất hiện trên gương mặt cô.

Tịch Ngưng nhìn chằm chằm anh, sau đó nhìn ra cửa phòng, nhíu mày hỏi :"Tại sao anh lại vào được đây?"

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô một hồi, cong môi cười nhạt, cất giọng trầm thấp :"Tại sao tôi lại không được?"

Trong lòng Tịch Ngưng dần dần hiện rõ sự bất an dấy lên từ trong đáy lòng, nếu ở chung một chỗ với một người đàn ông đã là một mối nguy hiểm, thì Thương Mộ Nghiêm chính là thuộc dạng cực kì nguy hiểm.

Rõ ràng tối qua cô đã khoá trái hết hai cửa phòng, vậy tại sao anh lại có thể có chìa khoá mà vào đây được?

Đang trong lúc mơ màng trong đống suy nghĩ, Thương Mộ Nghiêm vươn tay kéo chăn ra, bế cô xuống giường.

"A! Tôi.tôi có thể tự đi được!"

Tịch Ngưng hoảng sợ đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, giọng cất lên cao hơn khi nãy rất nhiều.

Thương Mộ Nghiêm không quan tâm lời cô nói, thản nhiên bước đi.

Tịch Ngưng ngước lên nhìn anh, từ góc độ của cô chỉ thấy xương quai hàm của anh đang siết chặt, yết hầu trên cổ nhấp nhô lên xuống, một cảm giác cấm dục không thể tả, trong cổ áo là một đoạn xương quai xanh rõ ràng nam tính quyến rũ đến chết người.

Bị tình huống và sự thân mật này làm cho ảnh hưởng, khi Tịch Ngưng được anh cẩn thận đặt xuống đất, đầu óc có chút choáng váng mà loạng choạng bước chân.

Thương Mộ Nghiêm vươn một tay ôm chặt lấy eo cô giữ thăng bằng, bàn tay trên eo như có như không mà vuốt ve eo cô sau lớp vái lụa trên người.

Tịch Ngưng hít một hơi sâu, cơ thể cô bị anh kéo đến ép sát vào lòng ngực anh, cánh tay cô bị khối cơ ngực săn chắc bên trong lớp áo làm cho nóng hết cả lên.

Siết chặt tay, hơi dùng lực đẩy anh ra :"Anh ra ngoài trước đi, tôi đánh răng sẽ ra ngay."

Anh híp mắt nhìn cô :"Ừ."



Giọng nói trầm thấp nam tính đó lại vang lên bên tai cô, trong giọng còn có sự trêu chọc có ý cười :"Có thật không cần tôi ôm em không? Dường như em chỉ cần không được tôi ôm liền sẽ té ngã."'

Tịch Ngưng nghe xong lời này tức đến hai mắt đỏ hết cả lên, "Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao."

Thấy gương mặt cô ửng đỏ, anh mỉm cười, độ cong rất nhạt, nhạt đến mức dường như không có. (2)

Nhưng gương mặt thoáng hiện ra rằng tâm trạng anh bây giờ thật sự rất tốt.

Từ cuống họng phát ra một tiếng cười trầm khàn, giọng nói khàn khàn của anh thì thầm lên bên tai, tay siết chặt lấy eo cô, khẽ nói :"Em tốt nhất đừng nên né tránh, không có lợi cho em đâu. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong lập tức ra ngoài, khi ăn xong tôi chở em đi khám sức khoẻ."

Tịch Ngưng sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, anh nhíu mày, lạnh lùng hỏi :"Muốn chống đối?"

Cô phản ứng lại lời nói này, đối diện với ánh mắt sắc bén lạnh băng, quanh thân dường như bao phủ hàn khí, anh nâng cằm cô, hơi thở phả vào gò má cô, cánh tay dưới eo siết chặt, không khí cường thế đến mức khiến Tịch Ngưng hoảng sợ.

Không dám chống cự lại.

"Em vệ sinh cá nhân đi."

Nói xong, Thương Mộ Nghiêm từ từ buông cô ra, Tịch Ngưng cúi đầu, mái tóc dài che đi tầm nhìn của anh, chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh và hàng mi run rẩy nhắm chặt.

Một lát sau, Tịch Ngưng bước ra khỏi phòng ngủ, bước chân chậm rãi đi xuống phòng bếp.

Khi tầm mắt Thương Mộ Nghiêm từ trên gương mặt cô hạ xuống chân mình, gương mặt ảm đạm híp mắt lại.

Dây thần kinh trên đầu cô căng chặt nhìn xuống, mới nhận ra việc bản thân quên mang dép, ngay lập hiểu ra mà xoay người đi vào phòng ngủ xỏ dép màu xám của anh vào chân.

Bước ra lần nữa chỗ ngồi của cô đã có thêm một phần đồ ăn và một ly sữa, Tịch Ngưng kéo ghế không nhanh không chậm ngồi xuống.



Ăn đồ ăn gần đến phân nửa, cô nhìn anh, nghiêm túc nói :"'Có thể không đến bệnh viện được không?"

Nếu là người khác, cô sẽ quyết liệt chối từ và không giải thích nhiều.

Nhưng đối phương là người không có tác dụng với sự cứng đầu của cô, chỉ có thể nhẹ giọng thương lượng.

Động tác cắt đồ ăn trên tay bỗng dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn qua.

Tịch Ngưng híp thở một cái, nói :"Tôi có chút sợ đến bệnh viện."

Vô số hình ảnh từ biến cố năm hai mươi tuổi lần lượt hiện ra trong đầu, ánh mắt cô trở nên hoang mang lo lắng, thật sự không phải nét diễn cho qua chuyện.

Trong đôi mắt có sự run rẩy và sợ sệt bất an.

Thương Mộ Nghiêm bình tĩnh nhìn cô, một lát sau, anh không nói gì mà tiếp tục cắt phần thịt trên dĩa của mình.

Tịch Ngưng bị thái độ của anh làm cho nôn nóng gấp đến không chịu nổi, cô suy nghĩa một lúc lâu, mới dám nói :"Tôi có thể không cần đi khám bệnh mà, bây giờ chân tôi đã không có gì trở ngại nữa."

Đối với sự nghiêm túc nóng vi này của cô, Thưng Mộ Nghiêm lại chẳng có bất kì thái độ nào, anh từ từ cắt miếng thịt trên dĩa ra, dùng nĩa cắm một miếng thịt nhỏ vừa mới cắt, vươn cánh tay đưa miếng thịt đó đến bên miệng cô.

Tịch Ngưng nhìn anh rồi nhìn xương ngón tay thon dài rõ ràng đó đang cầm nĩa ghim miếng thịt đưa tới, không hiểu gì cả.

Rõ ràng cô đang nghiêm túc nói chuyện với anh mà!

"Ăn đi, tôi sẽ trả lời em."

Tịch Ngưng nhìn anh trong chốc lát, sau đó khẽ mím môi, nâng tay lên muốn tự cầm chiếc nĩa ấy.

Nhưng Thương Mộ Nghiêm tránh đi, ánh mắt sâu thẩm bình tĩnh nói :"Tôi kêu em ăn, không phải tự cầm."