Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 144: Cùng nhau xem phim




Không lâu sau đó Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng cùng nhau rời phòng khách sạn, c hai quyết định sẽ đến phòng ăn của khách sạn để tiết kiệm thêm thời gian.

Khi nhận thực đơn, Tịch Ngưng liếc nhìn đến vô số món hải sản ở bên trong thực đơn, cảm giác thèm ăn và đói bụng lại xuất hiện.

Ở trên máy bay cô không dám ăn gì nhiều, mười mấy tiếng bay mà cô chỉ ăn có một bữa ăn, thành ra bụng bây giờ thật sự rất đói, gọi liên tiếp bốn, năm món rồi đưa thực đơn cho phục vụ.

Nhân viên phục vụ lén lút nhìn anh, tâm trạng hồi hợp căng thẳng mà đưa menu cho anh.

Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn, lạnh lùng gọi món.

Sau khi kết thúc bữa ăn họ cùng nhau trở về phòng

Từ sáng đến chiều ngày hôm đó Thương Mộ Nghiêm không yêu cầu cô làm bất cứ yêu cầu gì, Tịch Ngưng có hỏi là có cần cô chuẩn bị trang phục hay thứ gì không, anh đều trả lời là không.

Khi đó cô vẫn không có nghi ngờ gì, chỉ cho rằng là anh đã có sắp xếp của riêng mình, đến chiều tối muộn, Tịch Ngưng vừa ngủ thức dậy từ sau khi chợp mắt từ lúc trưa.

Đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác thoải mái ngủ nhiều đến vậy, Thương Mộ Nghiêm cũng không giống như quản lý của cô, sẽ quản thúc chặt chẽ giấc ngủ của cô.

Cô ngủ đến khi nào bản thân mình không thể tiếp tục ngủ nổi nữa mới thôi, vừa tắm rửa xong cô bước ra khỏi phòng ngủ, đầu vẫn còn ẩm ướt chưa kịp sấy khô, cô đi đến phòng bếp tự rót cho mình một ly nước để uống.

Phát hiện trên bàn phòng bếp có rất nhiều thực phẩm còn tươi xanh, từ thịt đến rau củ quả, chỉ vừa kịp cầm lên một quả táo thì sau lưng cô nghe thấy tiếng động của tiếng bước chân.

Cô liếc mắt nhìn sang, thế mà lại chậm hơn động tác anh, Thương Mộ Nghiêm kéo khăn tóc từ trên cổ cô xuống, đặt khăn lên đầu cô nhẹ nhàng lau khô tóc.

Tịch Ngưng cứng đờ người, đương nhiên là không nghĩ tới hành động này của anh.

"Sau này đừng để tóc ướt." Giọng nói trầm thấp nam tính của anh vang lên bên người cô.

Cơ thể cô run rẩy một cái, cúi đầu rồi đưa tay ngăn động tác anh đang lau khô tóc mình, khăn từ trên đầu vừa lấy xuống, cố ý đánh trống lãng, cô nhìn anh hỏi :"Mấy cái này là anh mua sao?"

Anh nhìn chằm chằm cô :"Ừ."

Ánh mắt anh sâu thằm lại dịu dàng, bàn tay thon dài đoạt lấy khăn từ trên tay cô, lau đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm ướt ấy.

Ánh mắt anh cực kì thâm trầm, dù sâu thẳm không thấy rõ cảm xúc nhưng cô vẫn phát hiện ra trong giọng nói của anh, còn mang theo một chút cảm giác như đang thăm dò cô.

"Em đói không?"

Tịch Ngưng mím môi, ngước mắt nhìn anh :"Một chút."

Cô nhìn đóng thực phẩm trên bàn, tò mò hỏi :"Anh mua mấy thứ này muốn tự nấu à?"

Đôi mắt anh chứa ý cười nhàn nhạt :"Nếu không em muốn tự nấu?"

Tịch Ngưng im lặng nhìn anh.

Câu hỏi này tuy đơn giản nhưng cô lại không thể trả lời được, bởi Tịch Ngưng không biết nấu ăn.

Từ tám năm trước hay là tám năm sau..

Tịch Ngưng vẫn là dáng vẻ của một tiểu thư chưa từng đặt chân xuống bếp nấu nướng lần nào.



Cô thấy anh lại cố ý giở thói muốn bắt nạt người khác, Tịch Ngưng liền lấy khăn lại từ trên tay anh, trừng mắt nhìn anh rồi nói :"Tóc một lát tôi sẽ sấy, cảm ơn Tổng Giám đốc Thương đã quan tâm."

Thương Mộ Nghiêm cong môi cười :"Ừ, không cần khách sáo."

Nửa tiếng sau, Tịch Ngưng ở trong phòng khách xem truyền hình giải trí trên TV, trong phòng bếp mơ hồ truyền tới tiếng sắc thái của dao, di động cô mấy lần cứ liên tục reo.

Cô vừa nhìn di động, đã ra ngoài ban công nghe máy.

Đến khi trở lại vào trong, không khí của căn phòng đã có một mùi thơm từ đồ ăn, Tịch Ngưng vừa mới ló đầu từ xa nhìn vào phòng bếp.

Người đàn ông bận rộn trong đó khí chất vẫn vô cùng anh tuấn hơn người, dù ở trong phòng bếp nhiệt độ không thấp, nhưng đường nét trên gương mặt vẫn vô cùng hoàn hảo.

Cảm nhận thấy ánh mắt của cô, Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu liếc sang, cong môi cười lên tiếng :"Lai đây."

Tịch Ngưng không biết có phải bị ma xui quỷ khiến hay không mà khi nghe anh gọi mình cô đã cất bước đi đến chỗ anh.

Vừa đúng lúc Thương Mộ Nghiêm đem ra một dĩa cơm chiên đơn giản lại đầy đủ nguyên liệu, cô ngẩn người ra, không chắc chắn hỏi :"Đây là..anh làm cho tôi sao?"

"Không muốn ăn thì cứ đổ đi, tôi không ép em ăn."

Hương thơm từ phần cơm chiên bay ra làm khứu giác cô phản ứng vô cùng mãnh liệt, vừa đúng lúc bụng cô đang sôi lên vì đói, ngửi được phần đồ ăn này đúng là không thể cầm lòng được.

Đùa gì thế, cô đang đói, vả lại nhìn hương vị cũng không tệ, tại sao phải đổ chứ.

Tịch Ngưng vôi ngồi xuống bàn ăn, lúc này Thương Mộ Nghiêm mới chú ý đến đôi chân trần của cô, nhíu mày hỏi :"Tại sao không mang dép?"

Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo bình tĩnh, giọng nói hờ hững đáp :"Tôi không quen mang dép trong nhà."

Thương Mộ Nghiêm không nói đến hai lời, cởi đôi dép to lớn mình đang mang, cúi người, nắm cổ chân cô lên, trước khi cô kịp phản ứng lại anh đã phủi bụi dưới lòng hàn chân cô, đem đôi dép nam màu xám quá khổ mang vào chân nhỏ nhắn Tịch Ngưng

Cô ngó người, giọng kinh ngạc nói :"Anh làm cái gì vậy!"

Cô không biết tại sao mình lại kích động đến vậy, cảm thấy để một nhân vật lớn đứng trước mặt hạ thấp người cúi nguoi mang dép cho mình có cảm giác gì đó rất lúng túng, vả lại..đó còn là dép của Thương Mộ Nghiêm.

Mối quan hệ của cô và Thương Mộ Nghiêm chưa đến mức có thể thoải mái như vậy, cô vội vàng muốn đứng dậy cởi ra.

Nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Thương Mộ Nghiêm, và cả động tác nâng chân cô lên của anh, lồng ngực cô khẽ phập phồng một cái, tay cô siết chặt lại, nhỏ giọng nói :"Tôi có thể về phòng lấy dép khác."

Anh lạnh lẽo nhìn cô, cất giọng :"Ngồi xuống ăn đi."

Đôi dép vẫn còn hơi ấm từ nhiệt độ bàn chân anh, Tịch Ngưng cuối cùng không cử động, để mặc đôi dép của người đàn ông đó mang vào chân mình, nâng thìa lên ăn một miếng

Ngon!

Tịch Ngưng lén lút ngẩng đầu lên nhìn anh, cô bây giờ mới nhớ ra một chuyện là Thương Mộ Nghiêm có tay nghề nấu ăn vô cùng ngon, thời điểm đó sau khi anh dạy kèm cho cô xong, sẽ..nấu cho cô ăn những món ngon như vậy.

Kết quả là bao tử cô đã bị đồ ăn của anh chiều hư.

Sau khi về lại Mỹ, ăn qua không biết bao nhiêu là hương vị từ nhà hàng nổi tiếng, nhưng lại không có ai nêm nếm hương vị ngon giống như anh.

Thấy Tịch Ngưng thẩn thờ, Thương Mộ Nghiêm đưa tay vén tóc cô ra phía sau :"Ngẩn ngơ gì vậy? Không hợp khẩu vị sao?"'

Nghe thấy lời anh nói lúc này cô mới phản ứng lại, nhìn đồ ăn trước mặt mình, cụp mắt cười cười :"Không có, đồ ăn rất ngon, cảm ơn bữa ăn của Tổng Giám đốc Thương."



Thương Mộ Nghiêm rũ mắt nhìn cô, khoé mắt ảm đạm đi vài phần :"Ừm."

Bây giờ Tịch Ngưng đối với anh vừa kiêng dề lại vừa phân rõ giới hạn, điều này khiến trong lòng anh rất khó chịu, hệt như giữa khó có bức tường và khoảng cách vô hình.

Sau đó Thương Mộ Nghiêm pha cho cô ly sữa ấm, cuối cùng ngồi xuống đối diện Tịch Ngưng cùng với cô ăn bữa tối.

Khi kết thúc bữa ăn Thương Mộ Nghiêm nhận lấy dĩa từ trên tay cô, cô không muốn, cố ý siết chặt lại.

"Anh làm đồ ăn cho tôi ăn rồi, để tôi rửa bát."

Anh nhìn cô, có chút không mấy tin tưởng :"Được không?"

Cô gật đầu rất chắc chắn :"Được, anh ra ngoài đi."

Dù cô không biết nấu ăn nhưng không phải kiểu người vụng về không làm được mấy chuyện này, khi rửa xong chén bát cô tự làm hai ly nước ép, cũng coi như đáp lại bữa tối vừa rồi anh nấu.

Thương Mộ Nghiêm ngồi trong phòng khách giải quyết văn kiện, từ sáng đến tối chưa từng mở miệng nhắc đến gì về tiệc xã giao.

Tịch Ngưng cũng không muốn quá lo lắng về vấn đề này, khi nào Thương Mộ Nghiêm lên tiếng cô sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng.

Vài hôm trước trên mạng có chiếu không ít bộ phim ma kinh dị vừa ra mắt, cô bấm vào trang phim kinh dị, lướt qua một số bộ phim, sau đó ấn vào một bộ nào đó.

Tiếng bàn phím đột nhiên ngừng lại, Thương Mộ Nghiêm ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Bây giờ đã hết sợ ma rồi sao?

Đúng lúc này cô cũng phát hiện ánh mắt kì quặc của anh, bình tĩnh hỏi :"Làm sao thế?"

"Không có gì."

Thương Mộ Nghiêm đóng laptop lại, đứng lên, sau đó ngồi xuống cạnh Tịch Ngưng.

"Tôi ngồi đây được chứ?"

Tịch Ngưng đưa mắt nhìn anh từ nãy đến giờ, cô ngồi vị trí đầu một bên ghế sofa, Thương Mộ Nghiêm không ngồi chính giữa hay đầu bên kia, lựa chọn ngồi ngay bên cạnh cô.

Tịch Ngưng chỉ im lặng giây lát, gật đầu :"Được."

Cả hai im lặng cùng nhau xem bộ phim chiếu trên TV, qua đến nửa bộ phim sắc mặt cô đã tái đi một chút, bị doạ đến mức mắt không dám mở to ra, nhưng gương mặt vẫn bình thường.

Có lẽ tình tiết bộ phim quá mức lôi cuốn, Tịch Ngưng bị kéo vào tình tiết bộ phim lúc nào không hay, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào TV, không phát hiện người bên cạnh đang có suy tính gì.

Khi bị một bàn tay to lớn nắm lấy tay mình, cô vẫn chưa nhận thức ra được gì.

"Tay em sao lạnh vậy?" Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt cô vẫn chuyên chú tập trung xem, không nhận thức hành động đụng chạm của anh.

Cô lơ đãng đáp :"Không biết."

Khoảng cách sau đó..

Từ hai người ngồi cạnh nhau, chuyển sang nắm tay nhau, cuối cùng..Thương Mộ Nghiêm đưa tay đặt lên lưng ghế, như đang ôm Tịch Ngưng vào lòng.