Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 130: Đè lên thân xe




Trịnh Uân sải bước đi tới trước mặt cô.

Dáng người Trịnh Uân đã thay đổi không ít, từ chàng trai cao gầy giờ đã có dáng vóc to lớn cường tráng của người đàn ông trưởng thành nho nhã, mái tóc đen ngắn chải gọn gàng, ánh mắt ôn nhu, sóng mũi cao thẳng, đôi môi cong lên nở nụ cười, nhìn tổng thể đã mang theo cảm giác dễ gần hơn với chàng trai của ngày xưa, khí chất cũng điềm đạm, nhẹ nhàng lại vô cùng trầm ổn.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài, trên cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ, điển trai mỉm cười nhìn cô:’‘Em đến để mua đồ sao?’’

Tịch Ngưng nhìn Trịnh Uân, ánh mắt xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, cười một cái:’‘Vâng ạ.’’

Thình thịch!

Nhịp tim Trịnh Uân vô thức đập loạn, Tịch Ngưng bây giờ thật sự có dung mạo vô cùng xuất chúng, mắt hoa đào long lanh, đuôi mắt được kẻ cong lên,

hàng mi dài như cánh bướm, chân mày đen được cắt tỉa gọn gàng, chiếc mũi thon gọn cao thẳng, đôi môi hồng mọng nước hé mở.

Làn da trắng mịn đẹp không tuỳ vết.

Hôm ở sinh nhật Tịch Khương anh ấy vốn không có thời gian chào hỏi cô, nhưng ở khoảng cách xa cô đã đẹp đến mức như hạc giữa bầy gà.

Bây giờ đã ở khoảng cách gần, cô chỉ cần cười nhẹ một cái, trái tim Trịnh Uân đã run rẩy lên từng hồi.

Thấy Trịnh Uân vẫn luôn bất động, cô khó hiểu hỏi:’‘Sao thế?’’

‘‘Hả? À…’’ Trịnh Uân cúi đầu gãi đầu mình, cười nhẹ rồi dịu dàng nói:’‘Em đẹp thật, hơn cả tưởng tượng của anh đấy.’’

Cô không có phản ứng gì lớn, cong môi cười nhạt một cái.

‘‘Vậy, em vào bên trong trước?’’

Khi Tịch Ngưng đi qua người Trịnh Uân, anh ấy lùi về sau, lại đứng trước mặt cô, quan tâm hỏi:’‘Em muốn mua gì? Có cần anh giúp em không?’’

Tịch Ngưng lắc đầu, giọng bĩnh tĩnh đáp:’‘Không ạ, em đến để đi ăn thôi.’’

‘‘À…vậy không biết anh có thể ăn cùng em không?’’

Tịch Ngưng và Trịnh Uân đứng cạnh nhau vô cùng đẹp đôi, cô tiến vào cửa của nhà ăn, hôm nay chỗ này đang có khuyến mãi giảm giá, khi thấy thông báo này trên Weibo, lại thấy địa chỉ cách nhà cô không xa.

Tịch Ngưng ngay lập tức thay đồ lái đến địa điểm này.

Ở đây chỉ còn lại vài bàn trống, còn lại là đã chật kín người, chọn một bàn trống ở trong góc, khi nhân viên đưa thực đơn, Tịch Ngưng cụp mi nghiêm túc gọi món.

Còn người đàn ông bên phía đối diện vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cô.

Đợi khi cô gọi món xong, đưa thực đơn cho Trịnh Uân để anh ấy tự gọi.

Trịnh Uân có loáng thoáng nghe cô đã gọi nhiều món, lịch sự trả thực đơn cho nhân viên phục vụ,

‘‘Dạo gần đây em có hoạt động nào không?’’

Tịch Ngưng nghe Trịnh Uân hỏi, cũng suy nghĩ một lúc, không chắc chắn đáp:’‘Bây giờ thì không…đi? Em không rõ nữa, nếu có lịch thì chị Chloe sẽ điện thông báo cho em biết.’’

Trịnh Uân gật đầu như đã hiểu.

Tịch Ngưng từ lâu đã sớm quên mất chuyện ngày trước Thương Mộ Nghiêm từng nhắc nhở cô phải cẩn thận với Trịnh Uân, cô bây giờ xem anh ấy như người bạn cũ, khẽ hỏi.

‘‘Công việc bây giờ của anh là gì?’’

‘‘Luật sư.’’

Tịch Ngưng có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ấy đúng là thật sự có chút giống với một luật sư.

Từ nơi này, mỗi thứ ở phía trước lớp kính trong suốt có thể nhìn ra ngoài thành phố Giang Lâm, những ngón đèn đường sáng lên trong đêm, xe cộ vẫn tấp nấp người qua lại, vừa phồn hoa và rực rỡ.

‘‘Lâu rồi mới trở về, có phải thấy thành phố giờ rất xa lạ đúng không?’’

Tịch Ngưng nhìn về phía Trịnh Uân, lại lặng lẽ quan sát xuống thành phố đang tấp nập xe lưu thông bên dưới đến ngây người, khẽ mỉm cười.

‘‘Đúng là có chút xa lạ, dù sao cũng đã qua tám năm rồi…’’

Trịnh Uân nhìn cô hồi lâu, mỉm cười chỉnh lại mắt kính.

‘‘Về lâu như vậy rồi em có gặp lại Thương Mộ Nghiêm chưa?’’

Tịch Ngưng hơi nhíu mày nhìn Trịnh Uân, không hiểu tại sao anh ấy đột nhiên lại nhắc tới cái tên này, ngẫm nghĩ một chút cũng tự có câu trả lời, dù sau nhiều năm trước họ cũng là bạn thuở đại học, hỏi han vài câu có liên quan đến bạn mình cũng không có gì là kì quái.

Tịch Ngưng mặt không biến sắc, đáp:’‘Có gặp qua.’’

Anh ấy đánh giá thái độ của Tịch Ngưng khi nói đến người đó.

Lãnh đạm, thờ ơ…

Đúng lúc này anh ấy nhớ tới một chuyện:’‘À đúng rồi. Em muốn uống nước gì?’’

Dứt lời anh ấy đưa menu đặt ra giữa bàn, Tịch Ngưng đúng lúc cũng có chút khát, hơi cúi thấp người chăm chú nhìn menu, xoa xoa cái gáy đang ớn lạnh của mình.

Tại một nơi Tịch Ngưng không thể nhìn thấy, có một đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hai người.

Hai người trước mặt nói chuyện rất tự nhiên, đầu cúi xuống nhìn vào một điểm, tựa như rất thân mật.

Khi kết thúc buổi ăn đã gần mười một giờ tối, cô trước đó định đi dạo ở trung tâm thương mại một lúc, nhưng cuối cùng vì Trịnh Uân cứ đi theo cô mãi nên cô quyết định trở về nhà.

Khi cô bước xuống bậc thềm, Tịch Ngưng không chú ý dưới chân mà bước hụt chân, cô lại mang giày cao gót, có chút lao đảo mà ngả về phía trước.

‘‘Cẩn thận!’’ Một cánh tay cường tráng vòng qua người giữ chặt bờ vai cô, ngăn chặn sự việc chuẩn bị xảy ra.

Tịch Ngưng hơi nhíu mày, cười xa cách nói:’‘Cảm ơn, Trịnh Uân.’’

Trịnh Uân rút tay mình về, cười ôn nhu nói:’‘Không cần khách sáo.’’

Tạm biệt nhau ở hầm đổ xe, thấy đuôi xe của đối phương biến mất ở khúc cua Tịch Ngưng mới khẽ thở dài một cái.

Tịch Ngưng làm sao không nhận ra ánh mắt nguy hiểm của Trịnh Uân cứ luôn đặt trên người cô hệt như tên thợ săn đang nhìn con mồi của mình đó được.

Bây giờ cô mới nhớ tới lời mà Thương Mộ Nghiêm đã nói cách đây nhiều năm trước.

Trịnh Uân không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cô thầm thở dài, quả đúng là như vậy.

Tối hôm nay cô không thể ngủ được.

Hôm nay là ngày năm tháng năm, có rất nhiều nơi khuyến mãi đặc biệt nên trung tâm sẽ rất đông người đến, đi trên con đường phồn hoa này trong lòng cô chợt cảm thấy vui sướng và thoải mái vô cùng.

Khi đi vào con đường của dinh thự Tịch gia, trên trời bất ngờ có bắn pháo hoa, từng chiếc pháo liên tục được bắn lên sáng chiếu rọi cả bầu trời.

Tịch Ngưng phấn khích, ngay lập tức xuống xe.

Đi xuống xem màn pháo hoa vừa rồi…

Miệng cô không khống chế được mà cong môi nở nụ cười thật lòng.

Tết vừa rồi cô không xem được pháo hoa, lại không có thời gian tận hưởng dịp tết, không chỉ cô mà nguyên cả đoàn quay phim cũng vậy, thực hiện dự án của phim từ cuối tháng mười hai tuyết rơi dày đặc sang đến năm sau.

Cô bận cho cảnh quay mới mức bản thân không cảm nhận được không khí xuân về.

Bây giờ lại có thể bất chợt xem màn bắt pháo hoa này, trong lòng cô thật sự trở nên ấm áp và vui vẻ…

Như khoảng trống trong lòng được lấp đầy.

Ngay khi cô xoay người muốn đi về phía xe, chợt trước mặt cô xuất hiện một thân hình cao lớn cường tráng.

Tịch Ngưng giật thót tim, toàn bộ giây thần kinh trở nên căng chặt, theo bản năng tóc gáy cô dựng đứng hết cả lên.

Tịch Ngưng hoảng hốt vì không ngờ mình không phát hiện động tĩnh phía sau.

Nhưng sau đó từ từ bình tĩnh lại, nương theo ánh sáng của ánh trăng, gương mặt góc cạnh hoàn hảo của Thương Mộ Nghiêm hiện ra trước mắt.

Cả hai im lặng nhìn nhau trong vài giây.

Dưới màn đêm, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm trở nên u ám đáng sợ đến doạ người, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm cô.

Tịch Ngưng có cảm giác Thương Mộ Nghiêm bây giờ thật giống mẹ Tịch, đều mang cho cô cảm giác lo lắng, căng thẳng và sợ hãi.

Cô hít một hơi thật sâu, bước đi vòng qua người anh.

Vừa lướt qua, bất ngờ cánh tay cô đột nhiên bị một bàn tay lớn túm chặt kéo đi, cô còn chưa hiểu chuyện gì thì lưng đã đập vào thân xe.

Cô nhíu mày, ngước mắt nhìn anh:’‘Anh đang làm gì vậy…Ưm…’’

Cơ thể người đàn ông lập tức đến gần giam cầm cô trên thân xe, trên người toả ra mùi hương thanh mát sạch sẽ, cánh tay của anh vươn tới thô bạo bóp mạnh cằm cô nâng lên.

Thương Mộ Nghiêm đột nhiên cúi người xuống, cô kinh hãi còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thì đã bị nụ hôn của anh bao phủ hoàn toàn, hung bạo lại như mất kiềm chế mà hôn mạnh lên đôi môi cô.

Ánh mắt Tịch Ngưng mở to kinh ngạc, sững sốt đến đứng chết trân tại chỗ.