Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 107: Nửa mạng người




Tịch Ngưng lớn lên luôn phải nhìn theo sắc mặt của mẹ Tịch, từ sắc mặt cô có thể suy đoán được tâm tình của mẹ.

Lần này cũng vậy, khi cô vừa bước vào phòng thì quản gia đã không một chút lưu tình đóng chặt cánh cửa lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, sau đó lại cung kính khong cảm xúc cúi đầu chào rồi đóng cửa lại.

Bầu không khí áp bức khiến không gian cũng trở nên ngột ngạt và khó chịu hơn, mẹ Tịch vẫn ngồi trên bàn làm việc, sau một lúc chần chừ cô vẫn bước tới gần bà ấy.

‘‘Mẹ.’’ Cô thận trọng gọi.

Đột nhiên bà ấy bật cười, âm thanh lạnh lùng mà quỷ dị, da đầu cô cứ sởn gai ốc hết cả lên.

Tịch Ngưng nghi hoặc, trong lòng châm lên ngọn lửa bất an không tên.

Cô kiềm lại cảm giác lo lắng, hỏi thêm:’‘Mẹ sáng sớm gọi con có gì không ạ?’’

Bộ dáng cô bây giờ đã khác xa hoàn toàn với trước đây,

Khi đứng trước mặt mẹ Tịch, từ tư duy lẫn nhận thức cô bị thu hẹp lại, có sự lo ngại và dè dặt hơn, đây là nỗi ám ảnh từ những việc bà làm trong quá khứ đối với cô.

Từng hành động, cử chỉ và lời nói của cô đều bị bà ấy mài mòn và rèn giũa để làm đúng với những mong muốn mà bà ấy đã đặt ra.

Giống như, cô sẽ ăn những món bà ấy yêu cầu, làm những thứ trước đó bà chưa thể làm được,…

Đến cả chính cô cũng bất ngờ vì chuyện này bản thân mình làm, nó giống như là mệnh lệnh, quen thuộc tới mức cô không cảm thấy kì lạ ở điểm nào.

Vì từ nhỏ đến lớn việc cô được làm duy nhất đó chính là “thực hiện” và “tuân theo”

Nhận thức muốn chống trả cũng không dám nói ra.

Bà nhìn đứa con gái bé bỏng của mình.

Khẽ hỏi:’‘Con gái, dạo gần đây cuộc sống của con như nào?’’

Tịch Ngưng hít một hơi thật sâu, chạm mắt bà trong vài giây sau đó cô lại sợ hãi cụp mắt xuống.

‘‘Sau khi nhận giải nhất nghiên cứu Y sinh thì con có tham gia thêm những cuộc thi khác…trong tháng tiếp…’’

‘‘Mẹ không hỏi cái đó.’’ Bà lạnh giọng ngắt ngang.

Cô ngẩng đầu lên.

Bà cười nhạt, ánh mắt sắc sảo như lưỡi lam đâm thẳng về phía cô.

Bà ấy rời khỏi chỗ ngồi, chậm chậm đi tới trước mặt cô,

‘‘Con nói thử xem? Con có thích cuộc sống bây giờ mẹ tạo nên cho con không?’’

Tịch Ngưng im lặng hồi lâu.

Khẽ đáp:’‘Có.’’

Mẹ Tịch tức giận nhìn cô, giơ tay tát mạnh lên gò má cô, một tiếng “Chát” thanh âm thanh thuý vang vọng trong phòng làm việc, lực tay mạnh tới mức khiến một bên mặt cô ta phải quay sang hướng khác, trên má còn hơi nóng từ da thịt va mạnh vào, vừa nóng vừa rát.

Đáy lòng cô run lên, nhưng cuối cùng vẫn cúi gằm mặt xuống.

Bà tức giận trừng mắt cô:’‘Nói láo!’’

Không gian trong căn phòng rơi vào sự im lặng quỷ dị, như một con quỷ đang dần dần đến gần hơn với căn phòng này, sự im lặng tĩnh mịch lại là có sự chết chóc nào đó.

Vì cái tát bất ngờ này mà làm đầu óc cô trở nên quay loạn, mắt có chút hoa, chân hơi lùi lại một bước.

Khoé môi cô có vết rách, Tịch Ngưng ngược lại bình tĩnh như không có chuyện gì lau đi vết máu trên khoé môi mình.

Cuối cùng chỉ ngẩng đầu lên nhìn bà, im lặng không oán trách, ánh mắt vẫn trong veo, chỉ là trong đôi mắt có cái gì đó tuyệt vọng ở sâu bên trong.

Một thứ gì đó đang dần dần tan vỡ.

Bà nhìn trên má trái cô đang hằn lên năm dấu tay của bà, bà híp mắt mà nhìn chằm chằm cô, khí thế áp bách như muốn ép chết cô.

‘‘Vì sao lén tham gia mấy chương trình rách nát này? Trong đầu con vẫn còn mấy cái ước mơ vô dụng này sao?’’

‘‘Mẹ cho con một cuộc sống sung sướng, cho con vào ngôi trường top, sắp xếp cho con mọi định hướng trong cuộc đời. Con còn không hài lòng?’’

Tịch Ngưng mím môi, cơ thể hơi sợ hãi mà run lên.

Bà trong mắt cô chính là một người phụ nữ quyền lực và bản lĩnh, yêu cầu của bà đối với cô từ lâu đã là một mệnh lệnh tuyệt đối.

Cô yếu ớt nhìn bà, cười rồi lắc đầu, không có chút khả năng chống trả lại:’‘Mẹ, đây không phải thứ con muốn.’’

Sự không hài lòng trên mặt bà càng lúc càng hiện rõ hơn, bà uy nghiêm nhìn cô, đưa ra quyết định:’‘Mẹ sẽ nói giáo sư về chuyện cho con ngưng học ngành Y, từ đầu mẹ đã sớm không cầu mong con học cái ngành đó, nó vô dụng trong lĩnh vực của mẹ. Từ giờ con hãy tập trung vào học ngành kinh tế cho mẹ.’’

‘‘Bỏ ngay mấy cuộc thi ngành Y gì đó đi. Con tuyệt đối cũng không được tiến vào cái nơi múa rối mua vui đó!’’

‘‘Vậy mẹ.’’

Bà nhìn cô.

‘‘Mẹ có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của con chưa? Hay là mẹ chỉ nghĩ cho cảm xúc của mẹ?’’

Chát!

Cảm xúc của bà càng lúc càng trở nên mất khống chế, lực tay cũng chẳng kiêng dè mà giảm chút lực nào, đánh cực kì thanh, to tới mức vang lên trong thư phòng kín.

‘‘Mẹ dạy con rất nhiều thứ nhưng chưa từng dạy con cách cãi lời mẹ!’’

Đôi mắt Tịch Ngưng ửng đỏ lên, như một quả bóng bị bơm nhiều khí, cô tức giận hét lên trong sự bất lực:’‘Mẹ nghe con nói một lần được không!’’

Sau khi nói xong, trong phòng đã hoàn toàn im lặng. Tịch Ngưng bắt đầu có chút choáng váng, cô chưa từng hét lớn vào mặt mẹ mình thế này, cũng chưa từng có lần nào lên tiếng từ chối ý kiến của bà ấy.

Cô sợ hãi từ trong thâm tâm đến bên ngoài, cô cười lạnh, run rẩy hỏi:’‘Mẹ cũng chỉ làm theo cảm xúc của mẹ thôi, mẹ chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của con.’’

‘‘Trước đó thì không nói. Bây giờ mẹ vẫn ép con làm theo ý mẹ, mẹ có từng hỏi qua con có đồng ý hay không chưa?’’

‘‘Con có thể bỏ ngành học, nhưng con sẽ không bỏ mơ ước của mình đâu!’’

Cô bình tĩnh quay đầu nhìn về tờ giấy trên bàn, nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là bản hợp đồng của cô và công ty thu âm.

Sắc mặt cô trầm xuống, giọng nói bình tĩnh lại kiên quyết:’‘Cho dù mẹ có xé bỏ cái hợp đồng đó thì vẫn còn bản thứ hai, thứ ba.’’

‘‘Dù sao con cũng chưa ký vào, việc làm bản hợp đồng khác vẫn còn có thể làm được.’’

Bà cảm thấy xa lạ và khó chịu với khoảng khắc này, bà không thể chấp nhận nổi khi đứa con gái của mình cứ liên tục làm ra chuyện đối nghịch với mình.

Ánh mắt bà trở nên hung tợn, sự kiềm nén trong lòng từ sáng tới giờ cho đến nay thật sự đã bùng nổ, đến cả suy nghĩ cũng đã bắt đầu không được bình thường.

Sát khí trên người bà lan ra, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, tàn nhẫn nói ra một câu:’‘Nếu con muốn tự do đến như vậy. Chi bằng trả cho ta một nửa mạng con đi!’’

Tịch Ngưng khiếp sợ, trong lòng cô dâng sự sự bất an vô cùng lớn, cảm xúc sợ hãi khiến đôi chân cô đứng đã sắp không vững.

Nhìn thấy bà đi tới một góc tủ, lấy ra một cây gậy bóng chày.

Trái tim cô như nhảy vọt lên trời, trong đầu không ngừng xuất hiện một số sự việc trong quá khứ.

Năm cô sáu tuổi, mẹ có đọc cho cô nghe một mẩu chuyện ngắn của “Lòng sát nhân trổi dậy”, trong câu chuyện đó người mẹ bị điên cũng nói một câu nói y hệt như mẹ Tịch, sau đó bà ta đã dùng một cây cưa và cưa mất một chân của con trai mình chỉ vì con trai muốn theo đuổi ước mơ.

Trong chuyện đó có bảo rằng, nếu tự lập với một cơ thể khoẻ mạnh không bị dị tật bởi bất kì bộ phận nào thì việc có thể thành công trên chính đôi chân của mình chỉ là sớm hoặc muộn.

Nhưng một khi đã mất một chân, từ việc đi lại bình tĩnh đến cả những việc khác đã là một chướng ngại vật, huống chi là có thể làm được những việc lớn lao như theo đuổi đam mê.

Chỉ cần mất đi một chân, thì như đã mất đi nửa cái mạng.

Tịch Ngưng thấy bà ta đến gần, lòng sợ hãi cô dâng trào, ánh mắt bà đầy tơ máu và độc ác.

Nhịp tim cô đập nhanh như trống.

Cô biết mẹ cô bị ảnh hưởng từ gia đình nên tâm lý từ bé đến lớn suy nghĩ đã không được như người thường, chứ đừng nói khi tức giận, nếu bà ấy thật sự điên lên, sẽ không còn nhân tính con người mà xem cô là con nữa đâu.

Trong đầu cô như xuất hiện một giọng nói.

Chạy đi, bà ta sẽ đánh gãy chân mày đó!

Nhưng cô vẫn không dám suy nghĩ lung tung, vì bà là mẹ cô, dù có đánh hay phạt cô thế nào sẽ không tàn nhẫn đến thế, bà sẽ không làm tổn thương cô.

Nhưng Tịch Ngưng ngay giây sau suy nghĩ đó lập tức dẹp tắt.

Bà không trực tiếp bổ nhào tới cô mà lại rót cho mình một ly rượu vang, vừa cầm lên uống vừa đi lại chỗ cô với gậy bóng chày trong tay.

Thật ra nó không phải cây gậy bánh bóng chày, nó chỉ là có hình thù giống như cây gậy đánh bóng chày, từ thân hình đến chất liệu của nó là từ loại gỗ tốt.

Thứ đó đánh vào đầu còn có thể gây án mạng, huống chi là một cái chân khoẻ mạnh.

Tịch Ngưng lùi về sau, chạy nhanh đến phía cửa.

Cánh cửa được Tịch Ngưng mở ra, nhưng bà quản gia bên ngoài lại dùng lực đóng lại.

Bởi vì đã có lệnh, trừ phi mẹ Tịch cho phép, nếu không cô sẽ không được ra khỏi căn phòng này.

Bà ta cũng là người máu lạnh, nhìn cô cung kính cúi đầu, lại đóng “sầm” cửa lại.

Cô bừng tỉnh trong vài giây, đập mạnh vào thân cửa gỗ lớn tiếng hét:’‘Mở cửa! Bà quản gia!’’

Tịch Ngưng vừa đập vừa đẩy, sức cô cũng không nhỏ, nhưng không biết vì sao khi nảy còn có thể đẩy ra, bây giờ lại không thể mở hé ra được.

Bỗng thân cửa cách cô một đoạn bị ly thuỷ tinh ném mạnh vào, vang lên rồi rơi xuống đất.

Một tiếng choảng của ly vang rồi vỡ ra khi rơi xuống.

Sau lưng cô như có một con quỷ đang đến gần, từ trán đến lưng cô đều vì sợ hãi mà thấm đẫm mồ hôi, đến cả ánh mắt cũng đã bắt đầu ngấm nước, cô thật sự sợ rồi.

Vào khoảng khắc này cô thật sự sợ rồi.

Ngay khi cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy cây gậy bóng chày gỗ đó nâng lên, cô hoảng loạn né đi, nhưng ngay khi nó rơi xuống, bên xương bắp chân của chân trái cô truyền tới một cảm giác đau nhói khủng khiếp, tiếp đó là tiếng xương vỡ vụn vang lên.

Tịch Ngưng không kiềm được, đau mà hét lên một tiếng đau đớn, chân trái mất hết trọng tâm, cả thân người cô vì đau đớn mà không thể giữ được thăng bằng mà loạng choạng té ngã xuống.

Cơ thể cô không còn chút sức lực, những mảnh vỡ của ly thuỷ t*ng trùng hợp lại là hướng cô ngã xuống.

Ngay khi ngã xuống, mảnh vỡ của ly thuỷ tinh sắc bén đâm sâu vào tai vào xương tai cô.

Tịch Ngưng đau đớn đến chảy nước mắt, âm ĩ kêu đau, da đầu trở nên tê rần, vừa đau đớn vừa choáng váng mà cảm nhận có dòng chảy ấm nóng chảy ra.

Trong căn phòng trở lại sự yên tĩnh.

Giọng bà ta lạnh lẽo, tàn nhẫn vang lên:’‘Tiếp tục theo đuổi cái đam mê đó của mày đi, sau này cũng đừng gọi tao là mẹ nữa.’’

Tịch Ngưng nhăn mày đau đớn, cô hơi nghiêng đầu, mấy mảnh vỡ thuỷ tinh từ trên da đầu cô rơi xuống, tiếng vang lanh lảnh ngay bên tai cô.

Cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn mẹ, vẻ mặt bà trông thật bình tĩnh.

Giống như chưa từng ra tay tàn nhẫn đánh cô vậy.

Tịch Ngưng cười nhạt một cái, giọng nói mãn nguyện yếu ớt nói:’‘Cảm ơn…mẹ.’’

Tịch Ngưng cũng cảm nhận được, dưới chân mình đang dần mất đi cảm giác của một bắp chân, khoang mũi cô truyền tới một mùi tanh nồng của máu.

Xem như, đã trở đúng nửa cái mạng.

Cánh cửa lúc này được mở ra.

Người đó là Tịch Khải.

Cậu sốt sắng mở cửa ra, sau khi cánh cửa mở ra chính là cảnh tượng đẫm máu khiến cậu ám ảnh cả đời.

Thân thể Tịch Ngưng vô lực nằm dưới đất, dưới đầu là mấy những mảnh vụn thuỷ tinh, từ đó chảy ra dòng máu đỏ đến chói mắt, nhịp tim cậu chậm mất nửa nhịp, mở to mắt kinh ngạc trước khung cảnh này.

Da đầu và chân tóc cô đều dính máu, da thịt cô trắng nõn, dòng máu đỏ tươi vẫn cứ chảy trên nền gạch trắng toát, gương mặt cô yếu ớt, tái nhợt không còn sức sống.

Cậu vừa sợ hãi lại vừa choáng váng.

Ánh mât cậu đỏ ngầu, điên cuồng mà gào thét:’‘Tịch Ngưng!’’

Tiếng hét của cậu vang vọng trong toà dinh thự lạnh lẽo.

Bà quản gia đứng chết chân tại chỗ, nhìn cô rồi lại cúi thấp đầu xuống.

Tịch Khải không quan tâm đến những thứ xung quanh mình, quỳ xuống ngay bên cạnh cô, bàn tay cậu run rẩy lại cẩn thận nâng người cô lên.

Cậu không thể tin nổi vào mắt mình, đôi mắt cậu đỏ lên, kích động tới bật khóc.

Trên gò má cô có vết đỏ do bị đánh, khoé miêng chảy máu, bên thái dương cô cũng chảy ra máu, những mảnh vỡ của thuỷ tinh đâm vào da đầu và một bên tai cô đều nằm ở phía bên trái, lực cơ thể lúc té cô dồn vào bả vai, nhưng đầu vẫn tránh không được mà đập mạnh xuống những mảnh thuỷ tinh.

Vài mảnh thủy tinh sắc bén nhọn hoắc chĩa đầu vỡ lên trên, xương tai cô lại đập mạnh xuống.

Khi cậu nâng người cô lên, dòng máu vẫn không ngừng chảy, chiếc áo phông trắng từ từ lan ra máu đỏ tươi của mái.

Cha Tịch nghe tiếng động lớn này, cũng chạy lên xem.

Sau đó sững sờ chết trân nhìn cảnh tượng kinh hoàng này.

Một bên tai cô không còn nghe âm thanh gì, chân cũng mất cảm giác. Tầm mắt dần dần mất đi ý thức, từ từ ngất lịm đi.

Tịch Khải đỡ Tịch Ngưng lên dòng máu trên da đầu cô lúc này càng ra nhiều hơn.

Tịch Khải hét pên:’‘Ba! Lấy xe nhanh lên! Tịch Ngưng sắp không xong rồi!!’’

Trước khi cô mất đi ý thức hoàn toàn thì cô vẫn cảm nhận được cả cơ thể mình được ai đó nâng lên, sau đó là tiếng hét mất khống chế của Tịch Khải.

Tịch Khải tức giận đến mức vừa khóc vừa nghiến răng:’‘Mẹ! Tịch Ngưng có mệnh hệ gì tôi không tha cho bà đâu!!’’