Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma

Chương 35: Cỗ máy bí ẩn




Khi đã xử lí xong mọi tàn dư của cuộc tập kích vừa rồi. Dường như người ở đây đã quen với những hành động của hắn nên cũng chả ai có phản ứng gì quá đặc biệt. Nhìn những gương mặt không chút biểu cảm nào của thuộc hạ xung quanh, hắn thở dài, đảo mắt một vòng rồi thốt lên ba từ.

“Lũ nhàm chán!”

Nói rồi, Cung Họa Luân rảo bước nhanh đến căn phòng được bảo vệ bởi hai lớp bảo mật. Bàn chân hắn đi đến đâu, thuộc hạ cuối thấp đầu đến đó, không ai dám nhìn thẳng khi hắn bước qua.

Từ gương mặt chưa từng được nhìn thấy, ánh mắt sắc bén loáng thoáng qua lớp mặt nạ, cho đến cách ăn mặc phóng khoáng, tất cả đều khiến người ta không thể không dành cho hắn một ánh nhìn đầy tò mò.

Mỗi ngày hắn đều đến đây một lần, nhưng cứ mỗi lần đến căn phòng đó, là hắn không giấu nổi sự hứng thú và mong chờ thể hiện rõ mồn một qua dáng vẻ của bản thân.

Nhưng điều đặc biệt nhất không nằm ở ngoại hình hay phong cách của tên thủ lĩnh này, mà là căn phòng mà hắn bước vào. Đó là một căn phòng có bảo mật tối đa, chỉ có một cách để mở khóa là bằng vân tay của chính hắn. Và không ai trong số những người dưới trướng hắn được bước vào căn phòng này, không một ai.

Vừa bước vào căn phòng, ánh mắt của hắn liền dán chặt vào một cỗ máy cực kì to lớn nằm ở giữa căn phòng. Nó có hình dạng kì lạ, không giống bất kỳ loại máy móc nào mà người ta từng thấy. Bên trong của nó là một lượng lớn dung dịch không xác định màu xanh nhạt.

Nhưng lạ thay, bên trong cỗ máy còn có một cậu thiếu niên trông rất trẻ. Đoán chừng, cậu ta chỉ khoảng 15, 16 tuổi, cơ thể trông nhỏ bé vô cùng. Hai mắt cậu nhắm tịt lại, cả người ở trạng thái lơ lửng trong thứ chất lỏng kỳ lạ đó với thân thể trần trụi.

Trên người cậu có một vết cắt rất sâu kéo dài từ giữa ngực đến gần rốn, không biết đã có chuyện gì xảy ra với cậu bé ấy, chỉ vừa nhìn thôi đã khiến người ta thấy kinh hãi. Ngoài ra, trên người cậu gắn chằn chịt những ống truyền chất lỏng hoạt động liên tục.

“Bé cưng, tôi lại tới thăm em đây!”

“Sản – phẩm – tuyệt – vời – của – anh!”

Từng chữ một được thốt ra từ miệng hắn một cách đáng sợ.

“Nhanh nhanh tỉnh dậy nào!”

Như đáp lại lời anh, cậu trai trong cỗ máy bất giác mở mắt một cách chậm rãi. Ánh mắt của cậu thật sự rất kì lạ, nó vô hồn đến đáng sợ. Thấy vậy, tên thủ lĩnh vô cùng thích thú, hắn cười phá lên.

“Đúng rồi! Phải như thế chứ bé cưng”

Và như một lời chứng minh cho sự hài lòng của mình, hắn nhấn nút, cỗ máy bắt đầu rút sạch dung dịch trong đó. Khi nước đã rút sạch sẽ, tấm kính trong suốt cũng tự động được mở ra, cũng theo đó mà cậu thiếu niên đã ngã ra ngoài, vừa hay đã ngã thẳng vào lòng của Họa Luân.

Cậu thiếu niên ấy bám chặt lấy hắn, có lẽ đã ở trong chất lỏng đó lâu ngày, nên khi tỉnh lại, cậu rít lên từng hơi thở khó khăn. Ngâm mình trong dòng chất lỏng, không có một chút oxi nào như thế mà cậu vẫn còn sống quả thật là quá kỳ lạ.

Căn phòng đang rơi vào im lặng hoàn toàn, chỉ nghe thấy tiếng thở của cậu. Hắn cũng chả nói tiếng nào, chỉ có ánh mắt đầy sự hài lòng và hứng thú. Sau đó, tên thủ lĩnh bế cậu đến bên một bồn chứa khác, bên trong đựng một thứ chất lỏng màu đỏ thẫm, rồi nhẹ nhàng thả cậu vào trong. Hắn cũng lập tức bước vào theo sau đó, cả hai đều ngâm mình trong bồn chất lỏng ấy.

Từ lúc tỉnh lại, cậu ta cứ như một cái xác vô hồn, đôi mắt trống rỗng đó khiến người ta nhìn vào không khỏi sởn gai óc.

Trong khi cậu trai bất động ở trong bồn chứa chất lỏng đỏ, tên thủ lĩnh đã lấy ra một bông hồng trắng cực kì xinh đẹp, thẳng tay nhúng bông hồng ấy vào trong dòng nước đỏ như máu trước mắt cậu. Chớp mắt, màu đỏ đã len lõi qua từng tế bào của cây bông hồng. Màu trắng tinh tế, thuần khiết của nó đã bị nhuộm đỏ rồi trực tiếp đưa cho cậu đóa hồng đó.

Cậu ở trong trạng thái mơ màng chầm chậm vươn tay, nhận lấy nó. Vào khoảnh khắc cậu vừa chạm vào đóa hồng trên tay hắn, thì cũng là lúc tay hắn nắm lấy cái cổ gầy đuột đó của cậu mà bóp chặt.

“Kích thích thật đấy!” - Hắn vừa cười vừa nói.

Rồi hắn không thương tiếc mà nhấn mạnh cả người cậu chìm vào trong chất lỏng ấy.

Tuy có chút khó thở nhưng cậu lại chẳng có phản ứng gì, không cựa nguậy, dãy dụa. Hắn tặc lưỡi.

“Tsk, ngoan thật!”

Hắn dùng cách này để kích thích lại thần kinh cho cậu. Cảm thấy đã đủ, hắn kéo cậu dậy.

Vừa thoát khỏi dòng nước, cậu thở dốc, đôi mắt vẫn không có một tí cảm xúc nào.

“Hửm? Chưa đủ à?”

Họa Luân định lặp lại hành động đó một lần nữa, thì đột nhiên, bàn tay của anh bị cậu nắm lấy.

“Tôi là ai?”

Cậu không biết gì hết, không biết mình là ai, không biết gì về bản thân mình, không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình, không biết người trước mặt là ai.

“Tôi đã chờ em rất lâu đó!” – hắn vuốt nhẹ mặt cậu.

“Em đã chết rồi! Cách đây 2, 3 tháng gì đấy! Là tôi đã cho em một cơ hội sống mới, cái mạng của em thuộc về tôi. Hãy nhớ kĩ điều đó!”

“Vâng, tôi hiểu rồi! Mạng của tôi thuộc về anh!”

Hắn đặt cho cậu một cái tên, và cái tên Khương Liêm sẽ là tên của cậu từ giờ về sau.

“Tôi họ Cung, tên Họa Luân. Hãy nhớ kĩ cái tên này. Kể từ nay về sau, em chỉ có Cung Họa Luân là chủ nhân, chỉ được nghe lời một mình tôi thôi!”

“Vâng, tôi hiểu rồi”