Thẩm Minh vươn dậy từ trạng thái mơ màng, ánh mắt mở to ra nhìn thẳng vào Kiều Ân, người đang đứng trước mặt anh. Nhìn thẳng vào ánh mắt không chút tình cảm nào trong anh khiến cô không khỏi cảm thấy rùng mình, không biết phải làm sao trước ánh mắt lạnh lùng của anh.
“Anh… anh tỉnh rồi à?” Kiều Ân hỏi nhẹ nhàng, cố gắng che dấu sự bối rối trong lòng.
“Ừm” Thẩm Minh có chút cau mày đáp, giọng nói lạnh lùng không hề thay đổi.
Anh lặng thinh một lát rồi nói tiếp.
"Cô có biết mình đang làm gì không?”
Kiều Ân bối rối, không biết nên trả lời thế nào trước câu hỏi đó của anh chỉ có thể ấp úng đáp.
“Xin…xin lỗi, ban nãy tôi xuống có thấy anh nằm đây, chỉ là…tôi thấy anh có vẻ lạnh…”
“Cho nên tôi đem chăn xuống cho anh” – Cô xìa ra chiếc chăn đang vắt trên tay làm bằng chứng.
Chưa hài lòng với câu trả lời, Thẩm Minh trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhấn chặt lấy cánh tay cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiều Ân. Bầu không khí căng thẳng lan tỏa khắp căn phòng khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
Đột nhiên bụng Kiều Ân kêu lên hai tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng. Dường như chiếc bụng bé nhỏ này của cô đã không nhịn nổi nữa mới dám kêu lên vào lúc này. Sự xuất hiện của tiếng kêu đói từ bụng của cô đã làm chuyện lúc trước tan biến như chưa từng tồn tại.
Kiều Ân không thể kìm nén được sự ngượng ngùng chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo trên môi, và Thẩm Minh cũng không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, anh nhịn cười đến run cả người.
“Cũng không giấu gì anh, tôi…đói nên mới xuống đây!”
Nghe vậy, anh cũng không làm khó cô nữa, thả tay cô ra, anh tiến đến bên công tắc điện, bật đèn lên, tạo điều kiện cho cô dễ dàng tìm thức ăn.
Đèn đã được bật, anh khoanh tay đứng tựa nhẹ vào tường.
“Nghe bảo cô làm đồ ăn cho tôi!”
“À vâng, đúng rồi, anh có muốn ăn luôn không?”
“Cũng được, vừa hay tôi cũng chưa ăn gì!”
“À thế thì…” – Vừa quay sang nhìn anh, Kiều Ân đã vội quay mặt sang chỗ khác, không nói thêm được chữ nào.
Đèn thì sáng rồi, nhưng cô đã quên mất một điều rằng hắn không có mặc áo, vừa nãy ánh đèn mờ ảo cô chẳng nhìn rõ nhưng giờ thì hay rồi. Thân hình nóng bỏng với cơ bắp săn chắc, quyến rõ đó đang hiện rõ mồn một trước mắt cô, khiến cho cô không thể nào kìm nén được sự ngượng ngùng, đỏ mặt vội quay đi.
Cô vội vã lục ngăn lạnh bảo quản thức ăn, sau đó rút ra một số đồ ăn đã chuẩn bị trước đó đem đi hâm nóng lại.
Sau khi đã bày tất cả lên bàn ăn, toàn những món bình dị đơn giản nhưng được bày biện trông rất đẹp mắt. Cô nhanh chóng cho một ít đồ ăn vào miệng mình. Đồ ăn ngon làm cô thỏa mãn, vui vẻ cười tươi. Rồi cô đưa mắt sang mong chờ phản ứng của anh.
Tuy khác xa những món ăn sang trọng thường ngày của mình nhưng anh vẫn không có chút chần chừ, liền đưa ít thức ăn lên miệng để thưởng thức.
Thẩm Minh đang ăn thì bất ngờ phát hiện ra điều gì đó khiến anh khựng lại, mắt mở to, nhìn thẳng vào Kiều Ân với ánh mắt đầy bất ngờ thậm chí là chút đau buồn không thể giấu diếm. Anh im lặng một hồi lâu rồi lại mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh cúi thấp đầu, chỉ im lặng mà tiếp tục ăn. Đôi mắt dần trở nên trống rỗng, đượm buồn, sâu thẳm trong ánh mắt anh chứa đựng một sự mất mát kỳ lạ khó có thể lý giải.
Kiều Ân tròn xoe mắt nhìn anh, trông sắc mặt của anh cô không hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra.
“Lão đại, lão đại! Anh sao thế?” – Cô xua xua tay trước mặt anh.
“Nếu không hợp khẩu vị thì cũng không cần ăn nữa…Trông anh ăn mà cứ như tra tấn ấy!”
Đang chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình, anh bị tiếng nói của cô kéo về thực tại, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu.
“Hình như…đồ tôi nấu…tệ lắm thì phải” – Dáng vẻ vừa nảy của anh đã làm Kiều Ân hiểu lầm và có chút hụt hẫng.
Cô đứng dậy, định dọn những đĩa thức ăn đi vì nghĩ anh không thích ăn những thứ này. Nhưng khi cô vừa chạm vào đĩa thức ăn thì bị bàn tay anh nắm lại. Thẩm Minh chậm rãi nghiêng đầu về phía cô, vội thanh minh.
“Cứ để đấy đi, đồ ăn ngon lắm! Chỉ là nó gợi cho tôi hơi nhiều thứ!”
Thứ gì đang hiện diện trong đầu anh mà lại khiến một Thẩm Minh với dáng vẻ cao ngạo, gai góc lại bày ra bộ dạng đáng thương thế này trước mặt người khác như thế chứ?
Nhân cơ hội này, cô mở lời xin xỏ anh một điều. Trong chớp mắt, Thẩm Minh lại trở về dáng vẻ nghiêm túc như lúc đầu.
“Tôi muốn một mình ra ngoài một hôm. Được không ạ?”
“Lí do?”
“Tôi chỉ muốn một mình yên tĩnh, đi khuây khỏa chút thôi. Từ lúc trở thành người của anh tôi vẫn luôn bị nhốt ở trong nhà, không được tiếp xúc với bên ngoài cũng đã được hai ba tháng rồi” – Cô cố gắng thuyết phục anh.
“Ngộp ngạt lắm ạ…” – Kiều Ân hạ tông giọng.
“Không được, cô vẫn đang trong thời gian cần quan sát thêm”
Bị anh từ chối thẳng thừng, cô hụt hẫng. Trong vài phút nóng giận cô đã lỡ nói những điều không đúng với anh.
“Anh sợ cái gì chứ? Sợ tôi sẽ bỏ trốn? Sợ tôi tiết lộ thông tin bí mật của anh? Nếu tôi muốn như thế thì đã không bạt mạng bảo vệ nhà chung như vậy rồi!”
“Cô đang chất vấn tôi? Hay là trước đây cô chưa từng nhận trừng phạt từ tôi nên nghĩ rằng tôi sẽ không làm gì cô. Điều 2 mục 8 trong hợp đồng, Bên B dám cãi lại mệnh lệnh của bên A sẽ bị gì, cô nhớ không?” – Thẩm Minh vừa nói vừa tiến từng bước lại gần trước mặt cô.
“Sẽ nhận hình phạt thích đáng tùy vào mức độ…”
“Thế cô nghĩ xem, tình hình này thì nên xử thế nào?”
Cô bị dáng vẻ hung dữ của anh làm cho hoảng sợ, không dám ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Dù sợ nhưng cô vẫn giữ thái độ kiên quyết muốn được ra ngoài làm Thẩm Minh cũng có chút ngạc nhiên.
“Cô nhất định phải ra ngoài một hôm sao?”
“Phải”
“Thế thì tôi sẽ coi biểu hiện của cô vào ngày mai để quyết định. Giờ thì về phòng đi”