Tại biệt thự chính,
Thẩm Minh đã kêu người cải tạo lại căn phòng của em bé lại để làm phòng ngủ tạm thời cho cô. Còn về lí do tại sao cô lại sống ở đây là vì nhà chung đã không còn ở được nữa. Linh Yên và Lưu Phong làm việc với Thẩm Minh đã lâu nên cũng có dư tiền để có thể sắp xếp cho mình một chỗ ở. Vũ Ninh thì có thể về nhà ở gia tộc, nên chỉ có cô hiện tại là người vô gia cư nên Thẩm Minh đã để cô tạm thời sống ở đây.
Vừa định về phòng cất đồ thì cô đã bị Thẩm Minh kêu lại. Anh đưa cho cô một chiếc điện thoại mới mua rồi nói.
“Để tiện cho việc liên lạc, tôi đã lưu số của tôi rồi.”
“Ồ cảm ơn!”
Nói rồi anh đã vội đi đâu đó. Cô nhàn rỗi cả buổi chiều không có việc gì làm, ngồi trên sofa, bóng dáng cô đơn nhìn lên trần nhà đăm chiêu suy nghĩ. Cô chán nản nhìn vào điện thoại để coi ngày rồi chợt cô khựng lại, tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền có hình cô và Kim Lý rồi chợt nảy ra ý gì đó, vội bật dậy.
“Phu nhân? Người đói rồi à? Người muốn ăn gì để tôi làm cho!”
“Không, không có! Tôi muốn mượn nhà bếp một chút được không? Xin ông đấy” – Cô chấp hai tay lại, dùng ánh mắt long lanh nhìn người đầu bếp.
“Không được đâu phu nhân, tôi sẽ bị trách phạt mất.”
“Không sao đâu mà! Nhưng mà đừng gọi tôi là phu nhân nữa, gọi tôi bằng tên được rồi tôi là Kiều Ân”
“Phu nhân cứ như vậy…, tôi khó xử lắm ạ”. Được cop𝗒 tại [ ТrU𝘮Тr 𝓾𝗒ện﹒𝚅n ]
Cô bỉu môi chán nản thì được bà hầu gái trưởng nói giúp nên mới thành công được sử dụng căn bếp.
Kiều Ân sắn tay áo lên, lấy đại một chiếc tạp dề đeo lên người, mái tóc ngắn được búi gọn ra sau.
Trước khi bắt đầu, cô đi dạo một vòng quanh căn bếp rộng lớn này. Quả là nhà chính của chủ gia tộc có khác, tất cả nguyên liệu đều là đồ cao cấp và tươi mới, vừa mới được nhập về. Nhưng cô chỉ chọn cho mình một vài nguyên liệu bình dân để làm đồ ăn cho Thẩm Minh.
Cô bắt tay vào làm những món ăn trước kia bà Phúc đã nấu cho cô ăn, hơn nữa còn dạy cho cô về cách làm ra những món ăn đó. Trước kia tuy không thể thưởng thức trọn vẹn hương vị đồ ăn của bà bởi cô chỉ có thể nếm ra vài vị nhạt nhẽo, khó nuốt, nhưng cô vẫn nhớ mãi về mùi hương và cách làm độc đáo, đặt cả trái tim mình vào từng món ăn như bà.
Loay hoay một lúc thì cũng đã xong, tất cả món ăn đều được đặt trên bàn, cô đang cặm cùi bọc từng dĩa thức ăn lại để bảo quản chờ đến khi Thẩm Minh về cô sẽ làm nóng lại.
Rồi cô chợt nhớ ra cô đã uống thuốc của Dung Hiệp cho vậy bây giờ…cô có thể thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành chưa nhỉ? Không phải đợi lâu, cô đã cho một ít thức ăn vào miệng mình, từ từ cảm nhận nó.
“Thì ra nó có vị như thế này!”
Vừa nếm được một ít cô đã không khỏi xúc động, mắt cô đã phiếm hồng. Cô nhớ rồi! Nhớ đến những kí ức xưa cũ, Kiều Ân nhìn chằm chằm vào đống thức ăn trước mặt, mỉm cười nhẹ và rơi một giọt nước mắt. Đó là những kí ức về gia đình, về bà và Kim Lý, những người đã từng làm nên những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Đột nhiên một làn gió ấm nhè nhẹ thổi qua cánh cửa sổ khẽ quấn lấy thân cô như đang an ủi. Hướng mắt theo làn gió ấm ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rơi nhẹ nhàng qua khe cửa, tạo nên bức tranh đẹp mắt của một buổi chiều yên bình. Giữa không gian yên bình và ấm áp ấy, đèn pha chút vàng ấm trải đều khắp không gian, ngày phai chiều buông nhẹ nhàng qua tấm rèm voan mỏng.
Quay trở về thực tại, Kiều Ân vẫn luôn tin rằng, dù có bao nhiêu nỗi buồn, đau khổ, thì hiện tại và tương lai, cô vẫn sẽ luôn kiên cường mạnh mẽ đối diện với mọi thử thách.