Tại căn cứ chính của tổ chức.
Ban đầu Kiều Ân đi cùng cả hai người là Dung Hiệp và Thẩm Minh nhưng một lát sau đã tách nhau ra vì Thẩm Minh cần nói chuyện riêng với Vũ Ninh, còn cô đi theo Dung Hiệp để thử thuốc.
“Cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Vũ Ninh ngồi trên giường bệnh, đầu tựa vào thành giường, tay đang nắm chặt lấy tấm ảnh mờ căm, in hằng dấu vết của thời gian. Trong ảnh là một bức hình gia đình đầy đủ bốn người khi mẹ anh vừa mới sinh xong, anh cũng chẳng ngờ chỉ trong ngày hôm đó gia đình anh chỉ còn lại hai người.
Vừa thấy Thẩm Minh đến, Vũ Ninh liền bày ra một vẻ mặt nghiêm túc gấp gáp nói.
“Là Black Blood, tổ chức đó đã quay trở lại!”
“Cậu chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn, cái hình xăm trên tay bọn họ, không thể nào nhầm lẫn được, cả cái thế võ đó nữa. Tôi hận, tôi thề sẽ rút hết máu bọn khốn đó để trả thù cho mẹ và cả đứa em tội nghiệp của tôi nữa.”
Như đang nhớ lại cái khoảnh khắc đẫm máu đó trong quá khứ, Vũ Ninh cả người run rẩy, thở dốc liên hồi, tim đập nhanh, đôi mắt vốn toát ra vẻ hiền từ đó cũng trở nên đáng sợ hơn.
“Tôi phải giết hết bọn chúng, tôi hận bọn chúng đến tận xương tủy thì làm sao tôi có thể quên những đặc điểm trên người của quân khốn nạn đó chứ?”
Càng nhớ về nó, Vũ Ninh càng cảm thấy khó thở, tay liên tục cào vào vùng ngực nơi trái tim mình đến tứa cả máu.
“VŨ NINH À!! BÌNH TĨNH LẠI” – Thẩm Minh gằn giọng.
Vừa giúp Vũ Ninh lấy lại bình tĩnh thì Thẩm Minh không giấu nổi nụ cười, ánh mắt chất chứa đầy hận thù.
Tại sao bọn họ lại có phản ứng mạnh với tổ chức này đến vậy nhỉ? Ra là tổ chức Black Blood vào nhiều năm trước là một nỗi khiếp sợ kinh hoàng của nhiều gia tộc lớn. Thời huy hoàng tổ chức Black Blood dưới sự chỉ huy của Cung Hoa Nhuận gây ra biết bao nhiêu tội ác không đếm xuể, tàn sát nhiều gia tộc lớn với tham vọng thôn tín tất cả gia tộc trên đất nước này và chà đạp họ dưới chân mình. Thúc Vũ Ninh và Hứa Thẩm Minh là người đau đớn và ảnh hưởng nhiều hơn cả.
Gia tộc Thúc khi đó đã lâm vào tình trạng khốn khổ trước sự tấn công của tổ chức phải lao đao, tìm mọi cách để có thể vực dậy gia tộc. Đặc biệt là mẹ cậu khi đó vừa mới hạ sinh một bé gái đáng yêu, cơ thể vẫn còn rất yếu đã ôm lấy đứa bé bỏ chạy, nhưng vẫn không thoát khỏi, mẹ cậu được phát hiện với nhiều nhát dao trên cơ thể, còn em gái vừa mới được hạ sinh của cậu thì mất tích đến giờ vẫn chưa biết tung tích. Đứa em gái mất tích đó của cậu được cho là cũng đã qua đời.
Còn về phần gia tộc Hứa khi đó rất ngang tài ngang sức với tổ chức. Biết mình không thể thắng nếu đánh trực diện. Black Blood đã sử dụng mưu hèn kế bẩn, sử dụng một loại độc không xác định làm mẹ của Thẩm Minh lâm vào cảnh nửa tỉnh nửa mê, tâm lý không ổn định. Cha cậu cũng bị tổ chức này sát hại rồi ngụy tạo thành một vụ tự tử. Cha mất, mẹ tinh thần không tỉnh táo, khi ấy cậu mới 5 tuổi, còn quá nhỏ để có thể lãnh đạo một gia tộc lớn, tất cả người bên gia tộc chính đều không thể nắm quyền lãnh đạo. Lúc này đây, người của gia tộc phụ đã cấu kết với Hoa Nhuận giành lấy vị trí chủ gia tộc, đày đọa Thẩm Minh còn hơn cả nô lệ.
Mãi đến sau này, các gia tộc liên kết lại, cộng với sự dẫn dắt của Thẩm Minh đã thành công tóm được Cung Hoa Nhuận. Thũ lĩnh đã chết, tổ chức cũng dẫn biến mất biệt tăm biệt tích mấy chục năm đến hiện tại lại tự mình lộ diện.
“Bất ngờ thật đấy! trốn chui trốn nhủi như một con chuột nhắt mười mấy năm trời giờ lại tự mình lộ diện”
Vũ Ninh cố gắng thở đều đặn, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, khi nhìn lại thì tấm hình trên tay cậu đã bị vò nát, anh nhìn chằm chằm vòng bức hình đã nát bấy trong tay mình.
“Thẩm Minh, anh có biết lần trở lại này là đang nhắm tới mục đích gì không? Tại sao lại nhắm vào căn biệt thự đó?”
Thẩm Minh cười nhẹ, một bên mép cong lên.
“Đang muốn khiêu khích tôi? Dù có là gì đi nữa thì tôi cũng sẽ chiêu đãi họ thật tốt!”