Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời mềm mại chiếu qua cửa sổ lớn trong phòng. Trong căn phòng yên tĩnh, có bóng dáng Kiều Ân với khuôn mặt trắng nõn nhẹ nhàng, đôi mắt mờ mịt, có chút nheo lại đang nhìn chăm chú ra phía cửa sổ. Bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm làm lòng cô phần nào cảm thấy yên bình.
Cô vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu với chiếc áo sơ mi của Thẩm Minh làm người hầu trong nhà phải trầm trồ một phen.
“Này nhìn thấy chưa? Là áo của ông chủ đấy”
“Là thật kìa! Hai người họ thật sự là quan hệ đó đấy!”
“Chứ gì nữa! Cô ấy còn ngủ ở phòng của ông chủ cơ mà!”
“Nếu không lầm thì chỉ có phu nhân tương lai mới được vào đó thôi mà nhỉ?”
“Thì cô ấy là phu nhân tương lai đó còn gì!”
Cô vẫn đang còn hoang mang khi đang ở trong căn biệt thự này nên chỉ bẽn lẽn bước đi, không dám làm gì.
“A, chị gì ơi cho tôi hỏi, ông chủ của mọi người đâu rồi ạ?”
“Chị gì chứ, phu nhân không cần khách sáo cứ đối xử với tôi như người hầu bình thường là được rồi.”
“Hả? Phu nhân gì cơ…hiểu…hiểu lầm rồi ạ”
Không để cô giải thích thêm, hầu gái trưởng đã kéo cô đi một vòng quanh căn biệt thự để giới thiệu khắp nơi. Bà ta trông có vẻ dày dặn kinh nghiệm, đặc biệt là rất nghiêm túc, trên mặt luôn hiện một nét rất cứng rắn, nghiêm khắc, chắc là đã làm việc ở đây từ rất lâu rồi.
Hơn nữa bà cũng không rảnh rỗi đến mức làm chuyện nhàn rỗi này chỉ là do lúc sáng sớm, Thẩm Minh có nhờ bà dắt cô đi dạo vì sợ cô buồn chán.
Đi một vòng quanh căn biệt thự cũng mệt rồi, hơn nữa chân cô cũng đang bị thương nên đi nhiều có chút đau nhẹ. Cô đã dừng lại khi hầu gái trưởng giới thiệu ở khu vườn.
Cô lại lần nữa bị bất ngờ, không phải vị sự tráng lệ của nó mà vì khung cảnh ở đây rất quen thuộc. Giống y đúc khu vườn ở căn biệt thự đã bị phá chỉ khác là vườn ở đây có phần lớn hơn. Vừa trông thấy cây anh đào quen thuộc cô đã cất lời.
“Thẩm Minh rất thích anh đào nhỉ?”
“Không phải cậu chủ thích, là người mẹ đã mất của cậu chủ thích ạ”
Cô ngây người một lúc rồi vội đáp lời.
“Bà à, cháu muốn ở lại đây một lát, bà có thể rời đi rồi ạ, lát nữa cháu sẽ quay lại.”
“Vậy được ạ, phu nhân có thể ở đây tận hưởng thoải mái đi ạ”
Kiều Ân thích thú liền đi lại phía dưới cây anh đào, ngồi xuống nghỉ ngơi phía dưới tán cây to lớn xinh đẹp ấy. Đầu tựa nhẹ vào thân cây to lớn, khẽ nhắm mắt lại cảm nhận sự yên bình mà khu vườn đem lại, yên tĩnh lắng nghe âm thanh của thiên nhiên.
Vừa mở mắt, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt mình. Vẫn gương mặt lạnh lùng không có sắc thái đó nhưng ánh mắt có phần dịu dàng hơn một chút nhìn cô.
Thiên nhiên lúc này cũng thật biết hoạt động. Ánh sánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua tán cây tạo nên những bóng răm mềm mại trên gương mặt thanh tú của cô. Gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa anh đào cũng theo đó mà thoảng bay trong gió, tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Kiều Ân ngây người trước sự xuất hiện của Thẩm Minh.
“Sao lại ngây người ngồi đây?”
“Chân tôi hơi đau nên muốn ngồi nghỉ một lát thôi ạ” – Kiều Ân đứng lên vội để tiếp chuyện với anh.
“Với lại…cây anh đào đẹp quá ạ, tôi đã thấy một lần trong khu vườn ở nhà chung!”
“Thích à?”
“Vâng”
“Mẹ tôi cũng thích!”
Trong thoáng chốc, Thẩm Minh đã nở nụ cười, một nụ cười hết sức dịu dàng, một nụ cười chưa bao giờ thấy trên gương mặt vô cảm ấy của anh. Điều này đã làm Kiều Ân nhìn đến ngốc cả người, nhìn kĩ thì Thẩm Minh rất điển trai, vẻ đẹp theo kiểu chững chạc, ngang tàn với sóng mũi cao thẳng tấp, cả đôi môi, đôi mắt, sương hàm sắc sảo đều theo một tỉ lệ hoàn hảo. Và khi anh cười lên, nó có thể làm đốn tim bao cô gái đấy chứ.
“Tôi cũng mới vừa biết ban nãy”
“Là hầu nữ trưởng nói với cô phải không? Bà ấy đã làm việc ở đi khi tôi còn rất nhỏ, mọi chuyện từ lớn đến bé bà ấy đều biết hết. Người duy nhất tôi có sự tin tưởng tuyệt đối”
“Tin tưởng tuyệt đối…sao”
Phải, hầu nữ trưởng đã làm việc ở đây rất lâu về trước, khi mẹ của Thẩm Minh còn rất trẻ, cho đến khi bà sinh cậu ra. Bà là người đã lấy mạng sống ra để bảo vệ cậu cho bằng được khi mẹ cậu bị hãm hại đến phát điên. Lúc ấy, mẹ cậu luôn bị nhốt trong phòng kín, cách biệt mọi người vì khi bà phát điên rất đáng sợ, kể cả Thẩm Minh cũng không được gặp mẹ mình.
Mẹ cậu bị trúng một loại độc lạ chưa có cách phá giải. Lúc bình thường sẽ ôm ấp yêu thương những người xung quanh mình, bà chỉ là một người bình thường không hơn không kém, nhưng khi phát điên, bà có thể làm mọi cách để giết chết những người đang hiện hữu xung quanh mình. Những lúc đó, hầu nữ trưởng là người đứng ra, lấy cả mạng sống của mình để bảo vệ cậu, vì thế hầu nữ trưởng giống như người mẹ thứ hai của cậu. Tuy vậy, cậu vẫn rất yêu thương mẹ mình mà chưa một lần oán trách mẹ. Rồi một ngày mẹ cậu đã thoát ra và chạy tít vào trong khu rừng rồi biến mất. Từ đó, không ai biết tung tích của bà nữa.