Ánh Sáng Lạc Lối: Ngoại Lệ Của Ác Ma

Chương 17: Vũ Ninh về rồi




Cả ngày hôm đó, cô không dám rời khỏi phòng mình vì sợ sẽ gặp lại anh trong cảnh đầy đáng sợ, sợ anh lại tiếp tục bắt mình luyện tập.

Nhưng cứ mãi ở trong phòng cũng không phải là cách hay. Cô lấy hết can đam đi xuống nhà nhưng bất ngờ thay lại chẳng thấy anh ta đâu.

“Lão đại đâu rồi bác” – Kiều Ân thắc mắc hỏi quản gia.

“À, chủ nhân bận công việc ạ”

“Chủ nhân có dặn, 1 tháng sau sẽ quay trở về kiểm tra xem cô có đạt hay không. Nên mong cô sẽ cố gắng tập luyện trong thời gian chủ nhân vắng mặt ạ”

Nghe vậy thì cô thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng 1 tháng nữa cũng gặp lại chắc không còn ngượng ngùng nữa đâu nhỉ.

Trong suốt một tháng Thẩm Minh vắng mặt, ngày nào cô cũng luyện tập cực kì tâm huyết, không ngừng rèn luyện để trở nên hoàn hảo hơn. Cô trở nên nghiêm túc và cực kì kiên trì để đạt được một ngưỡng hoàn hảo nhất, cái ngưỡng mà Thẩm Minh khi trở về không thể chê trách cô thêm một lời nào nữa.

Đếm ngược còn 5 ngày Thẩm Minh sẽ trở về. Lúc này cô đã hoàn toàn đạt chuẩn để thông qua kiểm tra của Thẩm Minh. Nhưng dù có quyết tâm cỡ nào thì chỉ có một mình trong căn biệt thự to lớn thì quả thật rất cô đơn và trống trải.

Vì để bảo mật thông tin nên điện thoại cô đã bị tiêu hủy nên hiện tại cô không cách nào biết được thế giới ngoài kia đang ra sao. Thú vui duy nhất của cô bây giờ là nấu ăn. Nhưng tiếc thay người làm trong nhà thì không ai cho cô động vào bất cứ thứ gì trong nhà. Vả lại nếu có nấu thì cũng chả ai ăn, cô thì lại càng không vì cô chỉ ăn được rất ít, còn một khi đã ăn thì cơ thể sẽ rất khó chịu, phải ép cho bản thân ói ra bằng hết thì mới đỡ hơn.

Trong lúc Kiều Ân đang buồn chán thì vị cứu tinh của đời cô đã xuất hiện. Vũ Ninh, cánh tay trái đắc lực của Thẩm Minh đã trở về. Anh mang một vẻ ngoài khá chửng chạc và nhã nhặn. Gương mặt anh trông rất hiền, làm cho người nhìn có cảm giác dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với Thẩm Minh.

“Cô là ai thế?”

“Xin chào, tôi là người mới gia nhập mấy tháng trước. Tôi là Kiều Ân ạ”

“Vậy à? Xin chào tôi là Vũ Ninh.”

Một lát sau, khi đã cất hết đồ đạc và tắm rửa sạch sẽ. Anh đi xuống lầu nói chuyện với Kiều Ân một lát.

“Ừm, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tôi năm nay 19 ạ”

“Xin phép gọi là em nhé, trẻ như vậy mà gọi là cô thì bất lịch sự quá”

“Vâng ạ, em nghe nói anh là thuộc hạ số 1 của lão đại ạ?”

“Hửm, thuộc hạ á? Là hai cái đứa ngốc đó nói với cô phải không? Đừng xếp tôi chung mâm với hai đứa đó chứ!”

“Tôi với Thẩm Minh là quan hệ hợp tác đôi bên có lợi, không phải là thuộc hạ nhé!”

Vũ Ninh là trưởng nam của gia tộc Thúc. Tương lai cũng sẽ trở thành chủ của một gia tộc lớn. Vào 19 năm trước, khi gia tộc anh bị tấn công bởi tổ chức Black Blood. Tuy đã vượt qua được giai đoạn khủng hoảng trong vòng 6 năm nhưng dư âm của nó mang lại là rất lớn. Mãi cho đến 5 năm sau, gia tộc Thúc nhận được sự hậu thuẫn từ phía Thẩm Minh khi đó đã 24 tuổi mới chính thức vực dậy, lấy lại vị thế vốn có.

Vào năm đó, Vũ Ninh vừa tròn 18 tuổi, tự trách bản thân vì không làm gì được cho gia tộc nên đã tự nguyện đi theo Thẩm Minh để trả ơn, học hỏi thêm để có thể gánh vác gia tộc sau nảy. Lâu dần, họ đã không còn coi nhau như quan hệ hợp tác bình thường mà đã coi nhau như bạn bè.

Nói chuyện làm quen được một chút thì anh cũng đói rồi bèn dặn giúp việc.

“Tôi đói rồi, chuẩn bị giúp tôi một phần thức ăn nhé! Gì cũng được.”

Mấy khi gặp cơ hội trổ tài, cô vội ngăn giúp việc lại.

“Ấy, để em nấu cho”

“Không được đâu ạ, cứ để tôi”

“Làm ơn đi, tôi sắp chán chết rồi đây này”

Thấy vậy Vũ Ninh phì cười rồi lên tiếng.

“Cứ để cô ấy nấu đi. Thẩm Minh không phạt cô đâu đừng sợ”

“Vậy...được ạ”

Nhờ có tiếng nói của Vũ Ninh đã giúp cô thuận lợi được động tay vào bếp. Một lát sau cô quay lại với một phần súp cực kì thơm ngon. Cô đặt phần ăn trước mặt anh, ngồi xuống đối diện trừng ra bộ mặt mong chờ với ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn anh khiến anh không khỏi bật cười.

Vũ Ninh nếm thử một chút thì tấm tắt khen ngợi.

“Ưm, ngon lắm!”

Nghe vậy, hai mắt cô sáng rực lên.

“Thật ạ? Ngon thật đúng không ạ? Anh thấy nó ngon chỗ nào thế? Có quá mặn, hay quá ngọt không?”

“Được rồi, được rồi bình tĩnh! Nêm nếm vừa rồi, ngon lắm.”

Sau khi ăn xong, vì để cảm ơn vì bữa ăn, anh đắn đo suy nghi một lát.

“Hm, tôi cũng không biết nên làm gì để cảm ơn vì bữa ăn hết!”

“Không cần đâu ạ! Tại chán quá nên em mới muốn làm gì đó để viết thời gian thôi nên cũng không cần cảm ơn gì đâu”

“Chán hả...? Thế tôi dẫn em ra ngoài đi dạo nhé”

Đột nhiên một người hầu có phản ứng với lời nói của anh liền lên tiếng ngăn cản.

“Không được đâu thưa cậu Vũ Ninh, cô Kiều Ân vẫn còn đang trong quá trình đào tạo nếu ra ngoài sẽ bị lão đại trách phạt”

“Cô nghiêm túc quá rồi đấy! Cứ suy nghĩ đơn giản thôi!”

Không để cô phản ứng gì, anh đã vội kéo tay cô rời đi.

“Chờ...chờ đã...”

“Suỵt, em không phải lo, tôi chịu trách nhiệm”

Nói rồi, anh lái xe đưa cô đến cây cầu gần nhà.

Trời đang dần sập tối, ánh hoàng hôn ấm áp lan tỏa khắp nơi, tạo nên một bầu không khí rất yên bình. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, làm Kiều Ân có một cảm giác dễ chịu, sự gò bó trong cô bấy lâu đã tan biến.

Cô cười tươi rói, ánh mắt long lanh nhìn Vũ Ninh.

“Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Vũ Ninh chỉ cười nhẹ, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Hai người cứ thế mà dạo chơi trên cây cầu, cùng nhâm nhi hưởng thụ khoảnh khắc yên bình, tự do.