Khi xuống máy bay hắn không lập tức dẫn cô đến gặp Thẩm Minh mà dắt cô đi hết chỗ này đến chỗ khác để ăn uống nhưng không phải cô ăn mà là hắn ăn.
Hắn đang cắm cúi ăn thì ngước mặt lên nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
“Em thật sự không ăn sao? Không thấy đói à, đợi tới lúc gặp lão đại rồi thì thật sự không có thời gian ăn đâu”.
Kiều Ân lắc đầu: “Không cần đâu! Tôi không hay ăn cơm lắm đói chỉ uống chút sữa thôi”
“Thảo nào ốm thế” – Hắn nói thầm.
Ăn xong hắn lại dắt cô đến khu vui chơi rồi một mình tự chơi ở đó như con nít vậy.
Kiều Ân ngao ngán, thở dài tiến gần lại chiếc bập bênh hắn đang chơi.
“Lão đại của anh có đáng sợ không?”
Hắn vừa nghe đến hai chữ lão đại thì một luồng điện chạy từ sóng lưng lên khiến hắn rùng mình té ngửa ra sau.
“Sao em lại nhắc về lão đại thế...” Hắn xoa xoa đầu.
Vừa mở miệng định nói xấu gì đó thì chuông điện thoại của hắn bắt đầu reo.
Hắn run rẩy bắt máy.
Một giọng nói trầm trầm pha chút gì đó giận dữ thốt ra từ điện thoại.
“Cậu lại trốn đi chơi nữa rồi phải không? Mau chóng về đây cho tôi!”
Hắn hoảng sợ vội kéo tay cô lên xe rồi chạy một mạch về tổ chức.
Hắn nắm tay cô chạy đến phòng mà Thẩm Minh đang ở rồi đứng ngoài cửa khoanh tay tựa vào thành tường rồi để cô bước vào một mình.
Khi bước vào vẫn là gương mặt không chút biểu cảm quen thuộc ấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn khẽ nghiên đầu.
“Chậm quá đấy!”
Thẩm Minh kéo ghế đối diện mình ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi đưa ra bản hợp đồng trước đó.
Kiều Ân nhìn vào bản hợp đồng trước mặt, cẩn thận đọc từng điều khoảng một.
Trong bản hợp đồng ngoài những điều căn bản về tổ chức ra còn một vài điều khá đáng sợ. Bên B phải tuân theo mọi yêu cầu, mệnh lệnh của bên A, tuyệt đối không phản bội tổ chức. Bên B không được rời khỏi căn cứ khi không có sự cho phép của bên A. Một khi cô kí thì cuộc đời cô sẽ tùy hắn quyết định không có quyền phảng kháng.
Đọc đến cuối cô bỗng khựng lại ở điều lệ cuối cùng, nếu có hành vi phản bội, làm trái mệnh lệnh sẽ tùy theo mức độ mà xử phạt. Nhẹ nhất là án tử còn nặng sẽ coi như vật thí nghiệm chịu đủ mọi hình thức tra tấn. Thật tàn nhẫn!
“Có thắc mắc gì không?”
“T...tôi có thể thêm một điều lệ không?”
“Cô cứ nói nếu được tôi sẽ thêm vào sau”
Hắn nhếch mày ngạc nhiên vì đây là lần đầu có người muốn thêm điều khoản vào hợp đồng.
“Bên A không thể ép buộc bên B thực hiện bất kỳ hành vi tình dục nào mà bên B không đồng ý hoặc không muốn tham gia”
Hắn gật đầu đáp: “Được”
Vừa dứt lời hắn đã đánh thêm một điều lệ vào hợp dồng rồi lập tức in ra tại chỗ.
“Anh đã sớm biết tôi sẽ đổi ý đúng không? Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi trở về nhà...đúng không?”
“Đúng” – Thẩm Minh thẳng thừng đáp.
“Vậy tại sao anh không cảnh báo tôi một tiếng chứ...dù gì cũng là mạng người mà” – mắt cô rưng rưng.
“Đó là sự lựa chọn của cô tôi không có quyền xen vào”
“Phải nhỉ...đó là do tôi quyết định”
Cô dứt khoác kí vào bản hợp đồng không còn do dự nào nữa.
“Được rồi! Thế thì bây giờ chúng ta minh bạch với nhau nhé!”
“Mục đích cô hiện tại là gì?”
“Tôi muốn trả thù...Tôi muốn trả thù cho em trai của tôi. Tôi muốn họ phải trả giá cho những gì đã làm với em trai tôi. Anh...có thể giúp tôi trả thù không?”
Hắn cười nhẹ rồi trả lời:
“KHÔNG!”
Con ngươi Kiều Ân dao động nhẹ khi nghe thấy câu trả lời dứt khoác của Thẩm Minh.
“Tôi không thể giúp cô trả thù, tôi chỉ có thể giúp cô trở nên mạnh hơn, và chính cô sẽ là người làm việc đó. Thành công...hay thất bại đều tùy thuộc vào chính bản thân cô”
“Tôi chắc chắn sẽ thành công. Tôi thề sẽ bảo vệ cho lí tưởng sống của mình, bảo vệ cho người tôi yêu thương.”
“Được hãy nhớ lấy tâm trạng của cô lúc này nhé!”
Hắn cầm bản hợp đồng đọc một lúc.
“Luân Kiều Ân, 19 tuổi”
“Có vấn đề gì sao?”
“Non quá! Nhưng mà chúc mừng cô đã trở thành người của tôi" – hắn cúi người nhìn cô. ngôn tình tổng tài
Kiều Ân bất ngờ trước hành động của anh ta vội lùi ra xa.
Cô càng lùi hắn càng tiến đến lúc phía sau cô là bức tường không thể lùi thêm được nữa.
Thẩm Minh áp sát lại, gương mặt lạnh tanh không nói một lời.
“Dừng lại, không phải anh đã đồng ý với điều lệ tôi đưa ra rồi sao?”
Hắn vẫn không chịu nói tiếng nào mà thẳng tay ghim mạnh thứ gì đó vào cổ cô khiến cô đau đớn phát ra tiếng, tiếp đến cô cảm nhận được có gì đó đã được đưa vào trong cơ thể cô.
Làm xong thủ tục hắn quay trở lại bàn làm việc.
“Sợ à? Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?”
Cô đau đớn ôm lấy cổ mình.
“Đau quá! Cái gì đang trong người tôi vậy?”
“Định vị”
“Anh lúc nào cũng làm việc theo cách này sao?”
Hắn bình thản ngước mặt lên nhìn cô đang đâu đớn ôm cổ mình xuýt xoa.
“Giảm đau”
Cô chửi thầm “Giảm đau gì chứ làm mình sợ chết khiếp thì có”
Hắn dùng một tay chóng cầm, dùng ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn cô khiến cô sởn gai óc.
Đột nhiên mắt cô mờ dần đi, cơ thể mất hết sức lực.
“Trong đó còn có chút thuốc ngủ nữa!” vừa nói anh vừa tiến gần hơn về phía cô.
Rồi cô dần mất ý thức, ngất đi cả người nằm gọn trong vòng tay Thẩm Minh.
“Lưu Phong”
Vừa cất tiếng gọi, Lưu Phong liền có mặt trong phòng để nhận lệnh.
“Đưa cô ta đến trại huấn luyện đi”
Lưu Phong gật nhẹ đầu rồi bế Kiều Ân lên, rời khỏi phòng.