Ánh Sáng Của Tôi

Chương 3: Chương 3




Gia đình tôi sống trong căn phòng dưới tầng hầm nhà cậu ấy.

Đây chính là cuộc sống của tôi, một cuộc sống nhìn không thấy ánh sáng.

“Con bé này bị làm sao đấy, trước đây chẳng phải con thích nhất được dì Lưu tặng đồ đó sao?”

“Trước đây là trước đây”.

Tôi cũng không hiểu sao dạo gần đây bắt đầu không thích nhận đồ của dì Lưu nữa.

“Lại bướng bỉnh cái gì đấy, mau lên”, Mẹ mắng tôi trong điện thoại.

“...” Tôi cúp máy, ấn thang máy đi lên tầng.

Dì Lưu đang mặc bộ sườn xám màu xanh ngọc, tóc búi cao, cả người toát ra sự cao quý đến chói mắt.

Tôi quay đầu sang nhìn mẹ mình, cùng là 40 tuổi nhưng dáng người bà béo phệ, trên người đeo tạp dề, mặt nhiều nếp nhăn.

Trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

“Triều Triều lại đây, con thử mặc bộ này xem”.

Dì Lưu vừa cười nói vừa dắt tôi qua bên giường.

Lúc đi ngang qua mẹ, bà lườm tôi một cái, dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Biểu hiện cho tốt vào”.

Tôi đành nở nụ cười, bắt đầu vào vai.

“Cháu cảm ơn dì”.





Bộ đồ tôi cầm là mốt của mấy năm về trước, kiểu dáng hoàn toàn không phù hợp với tuổi của mình, cố kìm lòng mà cất lời khen ngợi: “Đẹp thật đấy ạ”.

“Đẹp thì dì tặng cho con luôn đấy”.

“Còn nữa, lọ kem dưỡng này dì dùng bị kích ứng, con cũng cầm lấy đi, son nữa này, dì thấy màu này không hợp với da của dì, mới dùng có hai lần thôi, con đem luôn đi…”

Dì Lưu đang đắm chìm trong niềm vui dọn sạch được đống rác chồng chất kia.



Còn tôi, lặng lẽ nhấc bao đồ nặng trịch chuẩn bị rời đi…

“X.ấu ch.ết đi được.”

Tầng trên truyền tới một giọng nói.

Là Châu Mộ.

Tim tôi lạnh đi.

Nếu nói đâu là cảnh tượng mà tôi gh.ét nhất, thì hẳn là lúc nhà tôi và nhà cậu ấy ở chung một chỗ.


7.

“Còn không đi học từ vựng, ở đây làm cái gì?”

Châu Mộ bước xuống, nhìn tôi chằm chằm.

“Vậy nhanh đi học đi, dì mời phu nhân trưởng khu ăn tối, chắc đến dưới lầu rồi, đợi một lát đừng để người ta nhìn thấy”.

“Châu Mộ, con chỉnh trang lại đi, mặc như vậy à? Người ta mang theo con gái qua đây đó.”

Lòng tôi nguội lạnh.

“Cháu đi đây ạ”.

Tôi nói xong liền ấn thang máy, vào khoảnh khắc xoay người đi, tôi hình như cảm thấy có chút buồn bã.

Nghĩ tới hình ảnh dì Lưu hai mắt như phát sáng khi nhắc tới con gái trưởng khu, lòng tôi giống như bị tạt một thùng giấm.

Điều khiến tôi tức hơn cả, là tôi ở ngay dưới tầng hầm.

Tôi lấy tư cách gì đây?

Những lúc thế này tôi cực kì muốn gọi điện thoại cho Châu Mộ.

Và hôm nay, tôi đã làm thế.

Chuông vừa mới đổ được hai hồi thì điện thoại của tôi phát ra thông báo người ở đầu dây bên kia đã từ chối cuộc gọi.


Tôi: "…"

Đáng gh.ét, tôi chuyển sang gửi tin nhắn wechat.

“Châu Mộ, cậu thích cô gái kia à?”



“...” Cậu ấy gửi cho tôi một dãy ba chấm.

Tôi lại gửi thêm vài tin nhắn chất vấn, cậu ấy chỉ rep một câu: “Đừng làm phiền, tôi đang bận”.

Chắc là đang bận tiếp đón con gái trưởng khu chứ gì.

Tôi vừa liếc tới quyển sách từ vựng lại giận sôi người.

Tôi không nhiều lời xé luôn cuốn sách, thay đồ đi sang nhà cô bạn thân.

“Lan Lan, tao không muốn tiếp tục thích Châu Mộ nữa”.

“Câu này tao nghe chán luôn rồi”.

“Nhưng khoảng cách giữa gia đình tao và gia đình cậu ấy cách xa nhau một vạn tám nghìn dặm.




Tao dốc hết sức liều mạng chạy, chạy mãi chạy mãi cũng không thấy đích đâu, trong khi điểm xuất phát của người ta là ở vạch đích mất rồi”.

“Haiz” Nó xoa đầu tôi, “Bố mẹ cậu ta là bố mẹ cậu ta, ảnh hưởng quái gì đến chuyện mày yêu đương.



Nếu thật sự thích mày, dù có bố là Ngọc Hoàng Đại Đế thì cậu ta cũng sẽ tìm cách mà hạ phàm”.

“Cũng phải.”

“Nhưng vấn đề ở chỗ cậu ấy không thích tao”.

“Có, mày phải tin tao”.


“Sao mày khẳng định chắc nịch vậy?”

“Thì Thiên Yết với Cự Giải hợp nhau cmn nhất rồi”

Nói xong bèn cầm lấy quyển 12 chòm sao ra lật đi lật lại.

Tôi nghe xong lời nó nói, tự nhiên trong lòng hơi vui vui.



Một giây sau…

“À tao nhớ nhầm, mày là cung Bạch Dương”.

Ủa alo Kim Lan???

“Đừng hoảng, để tao xem tiếp cho mày”.



Nó lật lấy lật để.

Ngay sau đó, tôi nhìn đến một trang: “Chỉ số phù hợp giữa Thiên Yết và Bạch Dương: 0%”

8.

0 thì 0 đi.

Lúc tôi ủ rũ kéo chăn trùm kín đầu muốn đi ngủ thì điện thoại kêu.

“Mau bắt máy, là Châu Mộ gọi.”

Nó trông còn hưng phấn hơn cả tôi nữa.