Ánh Sáng Của Tôi

Chương 27: Chương 27




Để bản thân bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ về cậu.



Chỉ có như vậy, tôi mới nhịn được mà không đi làm phiền cậu.



Lúc thi cuối kỳ, thành tích của tôi ngoài dự đoán, tăng được thêm mấy hạng, CET cấp 6 cũng thi xong rồi.



Tôi nhìn số tiền thù lao kiếm được, trong lòng đại khái cũng có chút cảm giác thành tựu.



Sau kỳ nghỉ, tôi đem toàn bộ tiền có trong thẻ ngân hàng chuyển qua cho bố.



“Con gửi tiền cho bố làm gì, con làm sao kiếm được nhiều tiền như thế?” Bố gọi điện cho tôi hỏi lại.



“Lúc trước con nghe nói bố đang đi xem nhà, tất nhiên con cũng phải góp chút sức rồi.





“Bố có thể kiếm được tiền, tiền của con để đó đi.





“Bố cầm lấy đi, con cũng không có gì muốn mua cả”.



….



“Khi nào con trở về? Bố đi đón con”.



Nói đến đây, tôi với bố đều trầm mặc.



Từ sau chuyện đó, tôi đã không còn động lực trở về rồi.



Ngay cả mẹ, tôi cũng không còn liên lạc.





“Nghỉ hè, con phải ở lại trường đọc sách, viết tiểu thuyết,! ” Tôi ngập ngừng nói với bố.



Tôi không muốn về nhà.



Vừa nghĩ đến việc trở về đã cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.



“Ừ, bố biết rồi”.



34.



Kỳ nghỉ hè, tôi đăng ký xin ở lại ký túc xá.



Ban ngày đọc sách, viết tiểu thuyết, buổi tối ra ngoài tản bộ.



Trong khuôn viên trường lúc nào cũng huyên náo, vào lúc này lại có chút yên tĩnh.



Tôi từng bước men theo đường lớn đi đến sân bóng.



Tôi cảm thấy bản thân rất hèn nhát, bởi đã lâu lắm rồi, hình như là kể từ lần đó, tôi không dám đến sân bóng nữa.



… Sợ chạm mặt cậu ấy.



Tôi vừa đi, vừa nhìn điện thoại.



Nhóm lớp cấp ba đột nhiên trở nên sôi nổi.



“Liên hoan vào thứ 6, mọi người đều phải đến đó nha!”

“Aiya, có việc rồi!”

“Đúng, tôi cũng vậy, có chút việc bận.





….



“Mấy người làm vậy có được không?”

“Lần này, soái ca của lớp cũng đến đấy nhá.





“Cmn! Cậu ấy không phải trước giờ không tham gia họp lớp sao?”

“Đúng thế, cậu ấy lạnh lùng như thế, lúc học cấp 3 cũng không quan tâm đến ai.



Tốt nghiệp xong thì biến mất không thấy tung tích luôn”.



“Thông tin chính xác chứ? Vậy tôi không có việc gì rồi”.



“Vậy tôi cũng không có việc bận, hahaha”.



….



Tôi nhìn tin nhắn của mọi người, ra sức lục tìm kí ức.



Là ai?



Bởi vì năm đó, tôi thi vào lớp 4 cũng đã gần lúc tốt nghiệp rồi, cũng không ở lại lâu, vì vậy những tin tức trong lớp cũ tôi cũng không rõ lắm.



“Lớp phó thể dục, cậu có về không?”.



Trong nhóm đột nhiên có người tag tên tôi hỏi.



Tôi sững người vài giây, mới nhớ ra, năm đó tôi từng làm lớp phó thể dục.



Khi đó, kể ra cũng rất hài hước, giáo viên thể dục muốn chọn một học sinh tiêu biểu làm đại diện môn, sau đó không biết ai đã đẩy tôi một cái, tôi liền quang minh chính đại đảm nhiệm chức danh này.



“Rất tốt, thầy thấy chân em dài, thích hợp chạy cự ly 3000m lần này, em không có vấn đề gì chứ?”

Tôi: "….



"

“Em không làm được đâu ạ”, tôi thiếu điều bật khóc.



“Không sao đâu, không cần phải lấy giải, chạy xong là được, em là lớp phó thể dục, em phải giúp đỡ giáo viên chứ.





“Vâng! ”

3000m lúc đó là một cơn ác mộng đối với toàn thể học sinh.



Nhưng vì cảm nhận được sự chờ mong của thầy dành cho mình, tôi không nỡ từ chối.



Lần đó, tôi chưa chạy hết đường chạy đã ngất xỉu, dọa mọi người một trận nhớ đời.



“Khả năng là không về được rồi”, sau một hồi miên man suy nghĩ tôi nhắn tin vào nhóm.



“Sao thế?”

“Ân nhân cứu mạng của cậu cũng đến đó!”

“Cậu không nể mặt mũi chúng tôi rồi nha?”

….




Ân nhân cứu mạng?

Lại là chuyện gì nữa?

Khi đó tôi ngất xỉu, không phải là Châu Mộ ôm tôi đến phòng y tế sao?

Chuyện mất mặt hơn là, đúng lúc đó, kì kinh nguyệt của tôi đến, nghe nói máu còn thấm vào quần áo của cậu ta.





Từ đó, không ai dám để tôi thi chạy nữa.



35.



Tôi thở dài một hơi, tắt điện thoại, tiếp tục đi dạo.



Trở về phòng, mới phát hiện, lớp phó văn nghệ cấp ba gửi cho tôi một tin nhắn riêng.



“Triều Triều, sau này cậu có ở bên cậu ấy không?”.



Cô ấy hỏi tôi.



Tôi với lớp phó văn nghệ cũng không tính là thân thiết.



Sao cậu ấy lại hỏi tôi cái này?

“Không có”.



“A, tôi còn cho rằng hai người sẽ ở bên nhau nữa cơ, cậu ấy đối xử với cậu rất tốt.





Tôi: "….



"

Cô bé này từ lúc nào mà trở nên hóng hớt như vậy rồi.



“Làm gì có, trước đây không, sau này cũng không.