Ánh Sáng Của Sao Bắc Đẩu

Chương 14




Lúc Doanh tắm xong đi ra liền thấy Vũ đang loay hoay giúp cậu trải ga giường. Thấy Doanh đang tựa vào cửa nhìn mình Vũ cũng không để ý, cậu nói:

- Ga mới giặt, cậu ngủ phòng này, tôi phòng bên cạnh, có gì cứ gọi tôi.

Đợi xong hết việc cũng gần 12 giờ. Sau khi chúc ngủ ngon thì cả hai về phòng mình. Doanh nằm im trên giường, cậu có thể ngửi thấy mùi sữa tắm của Vũ vẫn đọng trên người mình, chăn ga vẫn có mùi của nắng khiến Doanh hơi lâng lâng. Cứ nghĩ sẽ không ngủ được mà lại ngủ từ khi nào không hay.

"Doanh, cậu chạy trước đi, mình sẽ chạy sau"

"Vũ, tớ sẽ không bỏ lại cậu đâu!"

"Doanh, nhớ phải sống.."

Tiếng nói non nớt của cậu bé vang lên đánh thức Doanh, cậu vụt dậy, trên người đổ đầy mồ hôi. Cậu ngồi ngơ ngẩn trên giường nhớ lại giấc mơ đêm qua. Hình như là giấc mơ về thời cậu còn bé, một giấc mơ xa xưa lại khiến Doanh cảm thấy đau xót cùng ân hận. Trong mơ cả hai đã bị bắt cóc, nhưng tại sao Vũ lại đẩy cậu đi, tại sao Vũ lãi không thể thoát trong khi mình có thể?

Tiếng tim đập nhanh vang lên thình thịch, cảm giác sợ hãi vẫn đọng lại trong từng lớp cơ thớ thịt khiến Doanh chưa kịp nhận ra đâu là mơ đâu là thực. Liệu đó có đơn giản là một giấc mơ.



Lúc này cậu nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài. Nhìn qua cửa sổ, trời đã hửng sáng. Doanh vén chăn ngồi dậy. Đi ra ngoài liền thấy Vũ đang loay hoay trong bếp, có vẻ nấu bữa sáng. Thấy tiếng động Vũ quay lại thấy Doanh đang đứng ở phòng khách, khuôn mặt hơi tái. Cậu lau tay vào tạp dề rồi đi đến.

- Sao vậy? Ngủ không ngon à, sao mặt cậu tái vậy?

Doanh hoảng hốt nhìn Vũ, khuôn mặt hiện tại của cậu giống y hệt trong giấc mơ kia khiến Doanh đau thắt cơ ngực. Cậu ngây ngốc lắc đầu.

- Vệ sinh cá nhân đi tôi nấu bữa sáng rồi, lát qua ăn.

Doanh gật đầu. Trước cái nhìn lo lắng của Vũ cậu bước vào phòng vệ sinh. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình Doanh lại nhớ về giấc mơ cũ. Lúc cậu đi ra Vũ đã chuẩn bị xong bữa sáng. Là hai bát mì trứng, có thêm ít cải thìa và thịt bò. Vũ múc cho Doanh một bát đầy rồi giục Doanh ngồi xuống ăn.

- Cậu sao vậy? Cả người trông cứ như mất hồn.

- Chỉ là gặp ác mộng thôi.

Doanh cho cậu một cái nhìn trấn an. Vũ cũng không gặm hỏi nữa. Hai người ăn xong bữa sáng cũng đã đến giờ đi học. Cả hai đạp xe chầm chậm trên đường. Trời đã vào thu, nắng không còn gay gắt nữa, những cơn gió mát nhẹ thổi bay tóc mái Vũ. Một cảnh này trọn vẹn thu vào mắt Doanh, cậu ngơ ngác nhìn Vũ đang ngẩng đầu nhìn lên trời, trông cậu thật cô đơn. Tim khẽ run lên, ngay giây phút này cậu muốn ôm chặt Vũ vào lòng, muốn an ủi cậu, không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cậu nữa.

Lúc hai người đi đến gần cổng trường liền thấy bọn bạn của Doanh. Thái thấy vậy vội la lên:

- Doanh, bọn tao đến rủ mày đi học, vậy mà mày không nói gì đi rủ Vũ, mày quả thật đáng hận.

Vũ bật cười, cậu đạp xe đến bên bọn họ, vỗ nhẹ vai an ủi con người đang tức giận bừng bừng kia. Doanh tiến lên, cậu nói nhẹ:

- Hôm qua đến nhà Vũ ôn bài, mưa to nên ở lại qua đêm..



Một câu ngắn gọn nhưng thành công khiến ba người kia há hốc mồm. Bọn họ nhìn nhau, dù thân đến vậy nhưng Doanh chưa bao giờ qua đêm lại nhà bọn họ. Hùng nhìn Thái và Quang, cả ba đều đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn rõ sự kinh ngạc trong mắt người kia.

Lúc này một chiếc ô tô đi đến gần cộng, bọn họ ăn ý chuẩn bị vào trường thì Trần Diệu Nhi ở trong xe xồ ra. Cô ả chạy nhanh đến chỗ Vũ gào thét:

- Sao mày vẫn chưa chết, cái đồ âm hồn không tan, tại mày mà ba tao mới như vậy, thằng khốn..

Doanh nghe cô ta nói hết lời cay nghiệt này đến lời cay nghiệt khác thì lạnh mặt.

- Đó là nghiệp do nhà cô tạo nên, bây giờ cô còn đổi lỗi cho ai nữa.

Diệu Nhi trừng mắt nhìn Doanh, cô ta khóc lóc gào to lên khiến mọi người trong trường đều chú ý.

- Anh Doanh, anh đừng tin nó, nó là kẻ ghê tởm, độc ác, nó hận gia đình em nên mới hãm hại cha em.

Doanh không đủ kiên nhẫn nghe cô ta gào tiếp.

- Đi thôi, kệ ả đi.

Mọi người lơ cô ta đi vào trong trường khiến cô ta nghiến răng tức giận. Lúc này một số người không ưa cô ta khi nghe chuyện ba cô ta ngồi tù thì cười nhạo.

- Tưởng cao quý thế nào cũng chỉ là con tội đồ.

- Ghê tởm, vậy mà vẫn còn mặt mũi đến trường.

Trần Diệu Nhi liền nhao vào xé xác học sinh nữ đang nói kia. Cô ta đã kìm nén bao lâu rồi, không kìm được nữa nên bộc phát thú tính. Từ khi ba cô ta bị bắt cô ta phải cùng mẹ chốn sang nhà ngoại. Rõ ràng ông ngoại nói ba sẽ nhanh chóng được thả vì không đủ bằng chứng nhưng đã hơn 1 tuần rồi ba vẫn chưa được thả, thậm chí còn phải ra tòa xét xử. Thuê luật sư thì luật sư nói chứng cứ đầy đủ nên chỉ có thể mong giảm án.

Vì tin tức này khiến cả gia đình cô ta chao đảo. Cô ta đã nghỉ học mấy ngày rồi, nếu không phải giáo viên gọi về gia đình cô ta cũng chẳng muốn đến trường.

Bảo vệ thấy ngoài cổng trường hai học sinh nữ đánh nhau khiến học sinh đứng xem tắc đường liền vội chạy đến can thiệp. Cả hai liền được đưa lên gặp giáo viên và gọi giáo viên.

Lúc Trịnh Hồng Thúy đến trường thấy con gái đang ngồi một chỗ khóc lóc thảm thương, trên mặt có mấy vết cào đã đỏ lên, tóc tai bù xù khiến bà ta xót xa. Bà ta nói xa xả vào mặt giáo viên:

- Các người dạy học sinh kiểu gì thế để con gái tôi bị đánh như thế này hả, hiệu trưởng đâu, tôi muốn gặp hiệu trưởng.

Lúc này phụ huynh của học sinh kia cũng đến, bà khinh bỉ nhìn Trịnh Hồng Thúy.

- Tưởng thế nào, chồng vào tù rồi mà còn ảo tưởng mình là hoàng hậu hay sao?

Nói rồi hai vị phụ huynh lao vào chửi nhau, giáo viên muốn khuyên ngăn cũng không được