Anh Rể

Chương 9: "Bắt Cóc"




Liễu Minh Hoa gần đây vui sướng phát hiện vị kia con rể kia của bà— tuy rằng đằng trước còn phải kèm hai chữ " Tương lai", nhưng nói như thế nào Lục Trạch cũng đã là chuẩn con rể. Liên tục mấy ngày qua, mỗi đêm đều đúng giờ về đến nhà tới " thăm hỏi , tuy rằng vài lần hắn đến Sơ Uyển đều không ở nhà, thoạt nhìn hắn đến vì mục đích gì cũng không hiểu được, càng không thể hiểu được chính là mỗi lần đến không quá vài phút liền đi.

Dù vậy, Liễu Minh Hoa đối với hành động của hắn như vậy cũng thực vừa lòng. So với trước đây Lục Trạch lãnh đạm, ít khi quan tâm đến Sơ Uyển đã khá hơn nhiều. Quả thực không tồi không tồi, có lẽ sau lễ đính hôn Lục Trạch đã thay đổi tâm ý.

Trái ngược với thái độ vui vẻ của Liễu Minh Hoa, Lục Trạch mấy ngày nay tâm tư có chút hoảng hốt, thời điểm diễn ra hội nghị thường kỳ sáng nay thậm chí hắn còn thái độ khác thường mà thất thần, nếu không phải có trợ lý bên cạnh to nhỏ nhắc nhở thì e rằng tâm tư Lục Trạc còn dừng lại ở khoảng khắc kiều diễm đêm hôm ấy.

Kết thúc hội nghị Lục Trạch trở về văn phòng, văn kiện trong tay đã nhìn hơn mười phút vẫn chỉ dừng lại ở một mặt giấy, ảo não mà buông xuống bút máy, Lục Trạch có chút bực bội mà nhíu nhíu mày, vì sao thời điểm gần đây hắn lại nghĩ đến cô ?!

Nghĩ đến ánh mắt Sơ Niệm giảo hoạt chế nhạo, nghĩ đến cô cố ý ở bên tai mình phát ra thanh âm kiều mị tiếng rên, nghĩ đến cô tinh tế thở dốc dựa vào trên người mình, còn có địa phận dưới thân bị hắn dùng ngón tay đưa lên cao trào? Chỉ cần là tưởng tượng điểm này của Sơ Niệm , chính mình tựa hồ sẽ có chút ý tứ động tâm, thân thể cũng trở nên khô nóng làm cả người khó chịu.

Tuy rằng biết đêm đó Sơ Niệm đến 7 phần chơi đùa cùng khiêu dâm , nhưng Lục Trạch vẫn là có chút hối hận, hối hận không đem cô tử hình ngay tại chỗ, cũng miễn cho tâm can chính mình hiện tại ngứa ngáy khó nhịn như vậy.

Loading...
Đêm nay Lục Trạch lại theo thói quen đến Sơ gia, hàn huyên vài câu thời điểm chuẩn bị rời đi lại bị Sơ Vĩ Trung giữ lại, nói muốn Lục Trạch hầu vài ván cờ, Lục Trạch nguyên bản muốn từ chối nhưng sau lại lại đồng ý. Thầm nghĩ hắn tới đây nhiều ngày chưa nhìn thấy Sơ Niệm , cũng không biết đã đi đâu , liền trực tiếp theo Sơ Vĩ Trung đến hư phòng.

Trong thư phòng, vừa cùng Sơ Vĩ Trung chơi cờ, Lục Trạch tùy hứng hỏi ,thái độ tự nhiên hoàn toàn không có dụng tâm:

"Gần đây hình như không thấy Sơ Niệm, em ấy đã về trường rồi sao ạ?"

Sơ Vĩ Trung trung nghiên cứu ván cờ đanh đánh dở nên không rãnh tâm trí mà nghĩ ngợi vì sao Lục Trạch lại tự nhiên hỏi đến Sơ Niệm?! Chỉ thuận miệng trả lời:

"Không đâu, trong khoảng thời gian này con bé nghỉ hè, sau khi trở về cả ngày cũng chỉ biết hẹn hò với bạn bè đi ra ngoài chơi, suốt ngày cũng không thấy bóng dáng, người trong nhà còn hiếm khi nhìn thấy nó"

Lục Trạch nghe qua bất động thanh sắc, không nhịn được hoài nghi về hai chữ " bạn bè " Cũng không biết là nam hay là nữ?

Mãi miên man suy nghĩ, kết quả là không đến mười phút, Lục Trạch đã bị Sơ Vĩ Trung chiếu tướng, hắn chỉ cười nhận thua. Thực sự thì từ đầu đến cuối tâm tư hắn hoàn toàn không đặt ở ván cờ này!

Lại cùng Sơ Vĩ Trung nói vài câu chuyện phiếm, Lục Trạch mới đứng dậy từ biệt , chỉ là thời điểm ra về nhìn đồng hồ đã hơn 8h tối vậy mà tiểu nha đầu kia còn chưa trở về, không khỏi nhíu nhíu mày, trộm nghĩ người Sơ gia có phải hay không quá dung túng?!

Không sai biệt lắm, hơn 9h Sơ Niệm rốt cuộc cũng xuất hiện, tóc dài xõa trên vai, áo thun trắng cổ chữ V lãnh rộng thùng thình, phía dưới là một cái váy da ngắn nửa đùi màu đen. Đôi chân dài trắng nõn vì thế phô diễn không sót một chi tiết, thực sự là tâm điểm để người ta để mắt.

Lục Trạch nheo nheo mắt, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, không dễ dàng gì, tới Sơ gia nhiều ngày như vậy rốt cuộc thấy được gương mặt cô.

Sơ Niệm nguyên bản đang cùng bạn bè nói chuyện điện thoại, kết quả thình lình xảy ra một chùm ánh sáng chiếu vào trên mặt cô, theo bản năng mà giơ tay che hạ, khi thấy rõ người tới, không khỏi nhướng mày cười cười:

"U, anh rể , tới tìm chị Sơ Uyển sao ?"

Lục Trạch một tay cắm trong túi quần một tay đỡ cửa xe, nhất quán áo sơmi quần tây đen, hơi thở mang theo tư vị cấm dục mười phần, đương nhiên, hiện tại biểu tình trên mặt cũng là tối tăm đến có chút dọa người. Thấy Sơ Niệm đứng cách mình chứng 1 thước

trên mặt tuy rằng nở nụ cười, nhưng trong thái độ lại là xa cách vạn phần.

Há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh, người nọ tự nhiên là khó hiểu mà nhíu nhíu mày, theo bản năng đến gần thêm vài bước, Lục Trạch thực như đang cười nhưng lại giống như cố ý hỏi câu:

"Nghe được sao?"

Sơ Niệm bất động thanh sắc mà trừng hắn một cái, nghe được cái rắm, người này ở đây giả thần giả quỷ làm gì ? Không kiên nhẫn mà lại đến gần vài bước, đúng lúc này, Lục Trạch đột nhiên duỗi tay đem Sơ Niệm túm qua đè ép ở trên thân xe, tới gần bên tai Sơ Niệm, trong lúc lơ đãng lại dùng thứ đang ngẩn đầu kia chậm rãi cọ cọ lên đùi Sơ Niệm.

"Nếu anh nói anh là tới làm em thì sao."

Sơ Niệm rõ ràng kinh ngạc một chút, có thể là không nghĩ tới hắn sẽ nói ra nói như vậy, Lục Trạch cũng không nghĩ tới mình sẽ nói ra mấy lời thô thiển kia, nhưng hắn xác thực chính là nghĩ muốn làm Sơ Niệm, thực muốn cô..

Bất quá là hoảng hốt vài giây mà thôi, Sơ Niệm liền Lục Trạch nhét vào trong xe, tiếp theo mở khóa khởi động.

Thấy hắn một tay nắm lấy tay lái, một cái tay khác không chút hoang mang mà giúp cô cài dây an toàn, thậm chí mười ngón hai người hiện tại còn không tự chủ mà nắm chặt .

Sơ Niệm tránh tránh, không có kết quả, người nọ ngược lại nắm mà càng chăt, không những như thế, còn ra tiếng "Cảnh cáo" :

Em tốt nhất đừng náo loạn ,nếu anh nhỡ phân tâm khi lái xe thì..."

Sơ Niệm nhếch môi cười khinh một tiếng, đại thiếu gia nhà học Lục cư nhiên bắt ép con gái người ta lên xe, kết quả hiện tại còn bị hắn vu oan cho là " náo loạn " ?! Có cần nói chút đạo lý không, rốt cuộc cô và hắn, ai mới là người náo loạn.

Cắn ngược lại một cái nói ta ở hồ nháo, giảng không nói lí? Rốt cuộc là ai ở hồ nháo?