Lục trạch cảm thấy mình quả thực là ở vác đá nện vào chân mình. Được được, tự nhiên thần kinh đi nhận điện thoại của Sơ Uyển?
Sơ Niệm trêи mặt treo ý cười không rõ ràng, sau đó từng bước một đi đến gần hắn,cuối cùng là trực tiếp ngồi khóa ngồi ở trêи người Lục Trạch, thậm chí ngón tay linh động còn ở bên trêи qυầи ɭót hắn hành tẩu
Chậm rãi để sát vào bên tai hắn, đầu lưỡi cố ý cuốn lỗ tai, Lục Trạch tuy rằng trang một bộ dáng không dao không động, nhưng trêи thực tế lỗ tai lại đỏ bừng rối tinh rối mù, quả thực làm hắn mất mặt.
Cánh tay kia tinh tế như không có xương đang từ từ theo viền qυầи ɭót hắn mà tham nhập, ngay sau đó, côn thịt đã bị Sơ Niệm cầm trụ, như có như không trêи dưới loát động, kϊƈɦ thích làm Lục Trạch không khỏi hô hấp nặng nề, hận không thể lập tức bóp nát điện thoại trong tay.
Lại bất hạnh bị Sơ Niệm phát hiện ý đồ sau một phen ngăn lại, nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ dừng ở khóe miệng Lục Trạch, mang theo chút cố ý lại mang theo chút nghịch ngợm, Sơ Niệm nhìn Lục Trạch chớp chớp mắt: "Không được tắt, cứ để chị ta nghe......"
Lục Trạch buồn cười nhìn nữ nhân đắc ý trước mặt đang mưu toan chuyện xấu, thế nhưng hắn lại tìm không thấy một lí do cự tuyệt, giống như hắn đối với cô trước giờ không có kháng cự..
. Di động bị hắn trực tiếp ném vào bên giường, không cắt đứt cũng không có lại tiếp tục nghe, vốn dĩ cũng không phải chuyên gig quan trọng
Sơ Niệm nhịn không được nhếch lên khóe miệng, tiến lại gần cho hắn một cái hôn khen ngợi.
"Thật là ngoan."
Lục Trạch nghe chỉ cảm thấy buồn cười, đều đã 30 tuổi còn bị một cô nhóc bảo ngoan?
Taym cầm côn thịt kia đột nhiên buông ra, Sơ Niệm đột nhiên khinh thân đứng dậy, đem Lục Trạch lập tức đẩy ngã trêи giường, hắn thuận thế nằm xuống, có loại chuẩn bị tâm thế mặc Sơ Niệm định đoạt. Hai tay đặt bên cạnh không tự chủ được mà xoa lên cánh ʍôиɠ mượt mà của Sơ Niệm, Lục Trạch cố ý vuốt ve tễ lộng, trong miệng nói trêu đùa nói:
"Em đây là tính m-- bá vương ngạnh thượng cung?"
Sơ Niệm nhướng mày, từ trêи cao nhìn xuống hắn:
"Không được sao?"
Lục Trạch cười khẽ cho cô một cái hôn:.
"Vinh hạnh chờ đến."
Người trước mặt lại lần nữa cúi xuống , từ cằm hắn một đường ɭϊếʍ hôn tới rồi hầu kết, dần dần đi xuống, ở hai hạt đậu trước ngực hắn lưu luyến đảo quanh, Lục Trạch bị Sơ Niệm "Tra tấn" mà nửa vời, ƈôи ȶɦịt đứng thẳng không khỏi nhảy lên, nóng lòng muốn thử, bộ dáng gấp không thể chờ làm Sơ Niệm nhìn đến mặt đỏ tai hồng lại cảm thấy buồn cười.
Lòng bàn tay đụng tới đồ vật, ngạnh trướng y như chủ nhân nó, trêи cực đại cự thú gân xanh nổi lên, rắc rối khó gỡ, thỉnh thoảng còn sẽ nhảy lên một chút, vô thanh vô tức mà tuyên cáo ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy, tựa hồ gấp không chờ nổi mà muốn tiến vào, hung hăng thao lộng.
Sơ Niệm trêи dưới loát động, ánh mắt sáng quắc hiện lên biểu tình chuyên chú, kϊƈɦ thích côn thịt không khỏi lại trướng lớn hơn một chút, Sơ Niệm ngước mắt nhìn Lục Trạch liếc mắt một cái, theo bản năng mà nuốt xuống nước bọt, sau đó vươn đầu lưỡi, cố ý ở trêи quy đầu ɭϊếʍ láp một phen, hắn nhịn không được "Xuy" một tiếng, quả thực là sướиɠ muốn chết, nhưng lại lại không dám động, sợ một cái không tốt liền sẽ rước họa vào mình.
Động tác Sơ Niệm nuốt có chút miễn cưỡng, đồ vật kia của Lục Trạch thật sự quá mức khổng lồ, khoang miệng tràn đầy đều là hương vị nam tính của hắn, cơ bụng rắn chắc rậm rạp lông mao xoáy theo hình trôn ốc, lan tràn khϊế͙p͙ người ta vừa bị dọa vừa bị câu dẫn...