Thẻ phòng VIP vẫn là chữ màu đen " Trương Kim Đế", chỉ là lúc này đây nó được Lục Trạch đặt vào tay Sơ Niệm.
Thời điểm Lục trạch đem nó giao cho cô, hắn cũng không có nói cái gì, bất quá hai người đều rõ ràng, cái thẻ kia có ý nghĩa gì.
Buổi tối 8 giờ Sơ Niệm cố ý đến muộn, hơn nửa giờ mới đến khách sạn. Nguyên bản chỉ cần là nữ nhân xuất hiện ở những nơi mang tính xã giao như thế này cư nhiên được đặc quyền.Vì thế Sơ Niệm chỉ cần ra vẻ một chút liền không việc gì...
Còn nữa, Sơ Niệm từng nghe mẹ cô nói, anh rể tương lai của cô là người rộn. Ngày đính hôn cũng vì hắn có việc đột xuất nên mới dời thời gian tổ chức buổi lễ từ trưa sang chiều tối.
Sơ Niệm đưa thẻ cho nhân viên được hướng dẫn tận nơi.. Thật sự không nghĩ tới Lục Trạch sẽ tới trước, áo khoác tây trang ném ở một bên, tay áo sơ mi hơi xoăn lên, ngay cả cà vạt cũng sớm bị nới lỏng.. Bộ dáng không nghiêm chỉnh nhưng lại toát lên thần thái mê hoặc của người đàn ông hoàn kim.
Nói thật, Sơ Niệm thích nhất nhìn Lục Trạch mặc tây trang, luôn có loại cảm giác hắn bên ngoài nghiêm túc bên trong túng dục.
Loading...
Đóng cửa đi vào, Sơ Niệm ngồi ở ghế Sofa đối diện hắn, đôi mắt liếc đến rượu vang đỏ bày trên bàn, tiện đà hỏi:
"Anh chuẩn bị rượu vang đỏ?"
Người nọ thần sắc chưa biến:
"Khách sạn chuẩn bị."
Sơ Niệm nhướng mày:
"Xem ra khách sạn này phục vụ cũng không tồi."
Như là không nghe được trong giọng nói Sơ Niệm mang ngụ ý chế nhạo, Lục Trạch đem ly rượu rong đưa qua:
"Có muốn uống một chút"
Sơ Niệm không nhận ly rượu từ hắn, ngược lại hơi giận dỗi một chút:
"Anh hẹn tôi tới chính là vì muốn có người cùng uống rượu?!"
"Bằng không em nghĩ sao?"
Người nọ rất tự nhiên hỏi ngược lại.
"Tôi cho rằng a ——"
Hơi đứng lên, Sơ Niệm đến gần vài bước, cầm lấy ly rượu trong tay Lục Trạch, sau đó thuận thế còn cùng hắn chạm vào một chút, tiếp theo đó là uống một hơi cạn sạch:
"Người ta cho rằng ... là anh "muốn" người ta."
Không hề ngăn cản mà liền nói ra câu nói kia, Sơ Niệm như là cố ý ở chữ "Muốn" tự càng thêm nhấn mạnh. Lọt vào tai Lục Trạch không phải không có cảm giác tê dại ngoài ý muốn. Thu hồi tầm mắt, Lục Trạch cười khẽ ra tiếng, lúc này mới chú ý tới hôm nay cô mặc chính là áo khoác mặc hôm lễ đính hôn.
Không phải không thấy tâm tư Sơ Niệm, cô gái ở độ tuổi như cô đặc biệt mà làm hắn có chút kinh hỉ, xinh đẹp, cao ngạo lại còn có chút "Hư hỏng " khiến hắn rất thích.
Vưu nhớ rõ ngày đó ở tiệc đính hôn, ở trong một góc khách sạn gặp được Sơ Niệm , đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Ánh đèn phản chiếu qua cửa kính soi trên mặt Sơ Niệm , thanh tú ủy mị, lại hết sức thanh thuần ... lúc ấy tâm can Lục Trạch đột nhiên xao động, loại tâm tình này hắn không hiểu được chỉ là biết rõ lần đầu tiên tim mình loạn nhịp vì một nữ nhân.
Có một số việc có lẽ do trời định tuy rằng Lục Trạch hắn trước giờ luôn cho rằng người sẽ thắng trời. Nhưng thời điểm hắn bắt gặp gương mặt Sơ Niệm thì mọi bản tính kiêu hãnh đều suon đổ trước cái gọi là thiên duyên.
Đế tiếp cận, hắn mới đánh liều vờ nhận nhậm cô là Sơ Uyển?! Càng nghĩ hắn càng không nhịn được tự vả bản thân, chỉ vì một nữ nhân mà giở mánh khóe thủ đoạn. Thời điểm xoay người rời đi, lục trạch cũng không cấm cười khổ.
Sơ Niệm thấy lục trạch nhìn chằm chằm vào áo khoác của mình, cái loại ánh mắt nhu tình như nước này của hắn làm cô có chút không thoải mái. Cho rằng Lục Trạch nhìn mình như vậy chỉ để nhớ về Sơ Uyển, nghĩ đến khả năng này, Sơ Niệm nhíu nhíu mày, đem ly rượu đặt xuống, thuận thế đến gần vài bước.
Cố ý hạ thấp thân mình, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tư thế là mê người, lời nói lại càng ra vẻ khó hiểu:
"Anh rể, anh đang nhìn cái gì ?"
Một câu " anh rể " đem suy nghĩ Lục Trạch kéo trở lại hiện thực, cô giống như cố ý vô tình liền thích xưng hô gọi hắn là "anh rể ", tựa hồ lúc nào cũng muốn dùng tới danh xưng này để nhở hắn thân phận hắn.
Liếc mắt nhìn Sơ Niệm , tầm mắt ở trên nơi đẫy đà bèn thu hồi, sau đó buông ly rượu, tiếp theo không phải không có ngoài ý muốn, người nọ trực tiếp ngã xuống ở trong lòng ngực hắn.
Bởi vì nhất thời không đề phòng, thời điểm Sơ Niệm ngã ngồi cằm khảm ở trên vai Lục Trạch , cô nhíu mày ngẩng đầu, thấy một gương mặt anh tuấn gần sát tầm mắt. Gần đến nỗi Sơ Niệm có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả ra trên mặt mình.. Trong một khắc, trong đáy mắt hai người đều thu được hình ảnh đối phương