Anh Rể Em Vợ - Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Chương 8





Edit: MOE (Thiên Ngọc)
5.

Em vợ chủ động yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cưỡi cự điểu anh rể, bị thao nộn bức
Triệu Nhạc Duẫn tỉnh táo sợ hãi, trong phòng thay quần kiều diễm, hương vị sau tình chưa tan đi.

Trên gương tảng lớn dấu vết, vết nước dưới sàn, còn có trên sô pha quả thực cậu không dám tiếp tục nhìn, sợ lại nhiều liếc mắt một cái sẽ hỏng mất.

Cậu đẩy đẩy người còn đè trên người mình.
“Anh rể.”
“Hửm?”
Nhậm Quân Hạo thân mật cọ cọ mặt mũi cậu, đồng thời hạ thân chậm rãi hoạt động.
“Ân a…..”
Triệu Nhạc Duẫn đột nhiên không kịp phòng ngừa rêи ɾỉ ra tiếng.

Thật sự không được, cơ thể rất mệt, cố tình thân thể vẫn mẫn cảm.
“Tỷ phu, nơi này làm sao bây giờ? Chúng ta làm dơ chỗ người khác.

Anh anh lên trước được không? Em dọn sạch một chút.”
Nhậm Quân Hạo con mặt ở vai cậu, phát ra tiếng cười trầm thấp., cậu em vợ hắn quá đáng yêu, thật muốn thời thời khắc khắc khóa trên người.
“Ô… tỷ phu đừng nhúc nhích……”
Triệu Nhạc Duẫn vẻ mặt ủy khuất, Nhậm Quân Hạo còn chậm rãi đâm vào rút ra, không ngừng phát ra âm thanh da^ʍ mĩ.

Bên trong toan toan trướng trướng, đại lượng chất lỏng đong đưa, hơn nữa bị đè nặng càng không thoải mái.

Nhậm Quân Hạo nghe vậy rút ra, chất lỏng liền phụt phun.
“A!”
Triệu Nhạc Duẫn lập tức cắn chặt môi dưới, mất khống chế cảm thấy thẹn cảm làm mặt cậu đỏ lên.

Giữa hai chân nhiều nước, hỗn hợp trong suốt, vàng nhạt, trắng sữa, lung tung rối loạn toàn bộ chảy trên sô pha, chảy xuống sàn.

Sô pha này, cậu nghĩ thầm.

Đợi chút muốn nói với người ta thế nào?
Lúc trước cậu không hiểu tình yêu, hiện giờ bất quá là mấy ngày ngắn ngủi, phát triển tới dâʍ ɭσạи lớn mật như thế.

Sau khi tỉnh táo tràn đầy hoảng loạn vô thố, lại có một loại thỏa mãn kỳ dị.
“Đừng sợ.”
Nhậm Quân Hạo yêu thương hôn hôn khóe miệng cậu.

Hắn tùy ý cầm lấy quần áo xoa xoa thân thể hai người, rồi mới tròng lên quần áo, cũng mặc kệ phòng hỗn độn, lôi kéo Triệu Nhạc Duẫn ra phòng thay quần áo.

Không biết lúc nào ngoài cửa không biết có nhân viên nữ giữ.
Nhân viên nữ hướng hai người cười cười, Triệu Nhạc Duẫn sợ tới mức rụt rụt, trốn tránh ánh mắt nhân viên cửa hàng, hận không thể vùi đầu đến trước ngực, liên tiếp tránh ở sau lưng Nhậm Quân Hạo.
“Phiền toái rửa sạch bên trong.”
“Vâng, tiên sinh.”
Nhân viên cửa hàng không biểu hiện ra bất luận kinh ngạc cùng dị nghị, thuận theo gật gật đầu, như cũ mang theo mỉm cười khéo léo.
Nhậm Quân Hạo thanh toán tiền quần áo, lôi kéo cậu tới khách sạn gần đó rửa sạch thân thể.

Lúc ở khách sạn lại thao một lần, cuối cùng em vợ đã hoàn toàn không phản ứng, khóc lóc xin tha, mới xem như hắn buông tha cậu.
Phải biết rằng hắn cũng nhịn mấy ngày, chờ Triệu Nhạc Duẫn tới câu dẫn hắn.

Vất quá ngày thường cậu em vợ da mặt mỏng, ở nhà làm không ra chuyện như vậy.
Hai ngày sau, Triệu Nhạc Huyên cuối cùng trở về.
Trong khoảng thời gian nàng đi công tác, Triệu Nhạc Duẫn thường thường sẽ nhận được tin nhắn chị cậu gửi tới, toàn bộ đều là quan tâm cậu.

Cậu nhìn nhìn, càng áy náy, Nhậm Quân Hạo nhìn ra cậu áy náy luôn sẽ đến an ủi.

Hắn ôn nhu yêu thương, lại làm Triệu Nhạc Duẫn càng lún càng sâu.

Như vậy lặp lại một tuần, lúc nhìn đến Triệu Nhạc Huyên, áy náy tới đỉnh điểm, muốn toàn bộ nói ra chuyện trong khoảng thời gian này cùng tỷ phu làm.


Muốn sám hối, rời đi nơi này, đi một nơi không có người biết.
“Chị, rất mệt đi, hảo hảo nghỉ ngơi, em cũng muốn ngủ.”
Lúc Triệu Nhạc Huyên trở về, đêm đã khuya, thật là thời gian nghỉ ngơi.

Cậu cường tự trấn định nói xong câu đó, cúi đầu trở lại phòng.
Đây là trộm tới, nên phải trả lại.
Cậu chôn mặt trong gối đầu, lặng yên không một tiếng khóc ra, tính toán ngày mai dọn đi.
“Nó xảy ra chuyện gì?”
Triệu Nhạc Huyên nói thầm, nàng nhìn qua một chút đều không giống như rất mệt, ngược lại tinh thần tràn đầy.
Nhậm Quân Hạo không trả lời, mà là nói: “Làm gì về trễ?”
“Em tôi còn ở, lâu không trở lại không thể được.”
Triệu Nhạc Huyên nói xong vào phòng bếp tìm thức ăn, “Không cần phải xen vào tôi, đi ngủ đi.”
Triệu Nhạc Duẫn cũng không biết khóc bao lâu.

Cậu biết bản thân như vậy thật mềm yếu, nhưng chính là nhịn không được, khóc mệt mỏi nằm trên giường cũng ngủ không được, khụt khịt nhìn trần nhà.
Cậu ủy khuất lại khổ sở, đang lúc mơ hồ sắp ngủ, cửa bị nhẹ nhàng mở ra.

Hắn mở to mắt, sau lưng trầm xuống, có người cách chăn từ sau lưng ôm cậu.
“Tỷ phu!”
Triệu Nhạc Duẫn xoay người ôm người tới, nhưng nghĩ đến chị gái, cậu lại cảm thấy bản thân quá vô sỉ.
“Anh rể, anh trở về đi.”
Nói thì nói như thế, tay ôm chặt Nhậm Quân Hạo lại không buông ra.
“Anh nhớ bảo bối.”
Nam nhân cố ý thổi khí lỗ tai, sao cậu chịu được? Bị kêu bảo bối cũng đủ trầm luân.
Cơ thể hắn nóng hầm hập, tay to vói vào chăn, thuần thục lẻn vào quần xoa nắn côn ŧᏂịŧ.

Cả người cậu run lên, động tình, eo bủn rủn vô lực, thư huyệt tự giác phun ra mật nước.
Mũi cậu đau xót, ngực dán sát hắn, tiếng tim đập đan xen, hô hấp giao triền.


Cuối cùng nhịn không được đưa lên môi mình.
Nhậm Quân Hạo ngậm lấy đầu lưỡi cậu, câu lấy đầu lưỡi tinh tế liếʍ mυ"ŧ, tay cũng duỗi đến hoa huyệt, ngón giữa đâm vào huyệt khẩu.
“Ưm!”
Triệu Nhạc Duẫn nhắm mắt lại, ôm chặt nam nhân, huyệt khẩu thuận thế cắn ngón tay nam nhân có chút thô ráp.

Ngón tay ở bên trong chuyển vòng cọ xát thịt non.
Cậu là chán ghét bản thân như vậy, nhưng chưa từng nghĩ lúc vợ anh ở nhà tới câu dẫn hắn.
Cậu rộng mở huyệt cho nam nhân đùa bỡn, bị hôn môi lấp kín miệng bị trằn trọc nghiền nát.

Nước bọt từ môi hai người kề sát chảy ra.
Nhậm Quân Hạo cuối cùng lúc cậu hít thở không thông trước đại phát từ bi buông ra.

Hai cánh môi cậu bị nước bọt hai người làm sáng lấp lánh, Nhậm Quân Hạo chưa đã thèm liếʍ liếʍ môi, đột nhiên cắm vào hai ngón tay.

Cậu em vợ hét lên một tiếng, sau đó sợ hãi bị phát hiện cắn chặt môi dưới, người rúc vào trong ngực hắn.
“Muốn anh sao?”
Lời này hỏi ra là cố ý tra tấn, Triệu Nhạc Duẫn giao chiến trong lòng.

Nhông muốn là giả, thân thể thập phần muốn nam nhân này, dù hắn có lão bà, cũng là chị mình đã trở lại.

Thân thể cậu lại rất thành thật, tiểu huyệt róc rách chảy nước thẳng thắn thừa nhận cậu muốn bị anh rể tiến vào.
Nhưng về tâm lý lại cảm thấy thẹn tuyệt vọng.
Nhậm Quân Hạo không nghe cậu trả lời, hai ngón tay rút ra:
“Thực xin lỗi, là tỷ phu sai rồi, anh đi thôi.”
Hắn không nhìn cậu em vợ, từ trên giường đứng lên, xoay người đi cửa phương.

Lúc tay hắn đáp trên then cửa, sau lưng Triệu Nhạc Duẫn đột nhiên xốc chăn chạy xuống giường, chạy chậm sau lưng hắn, hai cánh tay từ sau lưng ôm nam nhân.
“Không!”
Triệu Nhạc Duẫn khổ sở nước mắt lại chảy ra, “Đừng đi!”
Cậu cũng không phải thật sự muốn nam nhân đi, nhắm mắt lại, chua xót không thôi.
“Tỷ phu, tối nay, là một lần cuối cùng được không? Sau này sau, này chúng ta không còn như vậy.”
Nam nhân thở dài một tiếng, xoay người một lần nữa ôm người vào ngực.

Một bên hôn cậu, một bên đẩy đến trên giường, hai người đều mặc áo ngủ to rộng, dễ cởi.
Bọn họ vuốt ve thân thể đối phương, cơ khát liếʍ mυ"ŧ nước bọt đối phương, ở trên giường lăn qua lộn lại mấy lần, hai người trơn bóng ôm nhau.
“A…..


anh rể…..”
Triệu Nhạc Duẫn ngẩng đầu lên, tách ra hai chân thon dài, phóng đãng mà cưỡi trên người Nhậm Quân Hạo, tùy ý tay hắn vuốt ve da thịt mình trắng nõn trơn trượt.

Trước sau đong đưa vòng eo, dùng huyệt khẩu ướŧ áŧ cọ xát cự thú đối phương cương cứng.
“Tỷ phu đã rất lớn….

a….

tỷ phu muốn sao?”
Đổi mắt ướt dầm dề, mang theo chờ mong nhìn nằm nam nhân.

Tay Nhậm Quân Hạo tìm được lưng cậu, nắm hai cánh mông thịt, thâm trầm.
“Muốn.”
Triệu Nhạc Duẫn cảm thấy tim mình hung hăng đυ.ng phải một chút, cậu lại có điểm muốn khóc, mở chân càng lớn:
“Tỷ phu, để em tới.”
Cậu cũng không biết, hết thảy đều làm theo bản năng.

Cậu muốn nam nhân này, nam nhân này cũng muốn cậu.

Cậu mượn này an ủi chính mình, cũng coi như là một loại tâm ý tương thông khác đi.
Côn ŧᏂịŧ hắn rất lớn, bành trướng gân xanh bạo nổi.

Cậu qυყ đầυ, biết nó vào thân thể của mình sẽ hung hăng nghiền nát cọ xoa nhục bích.
Triệu Nhạc Duẫn nuốt nuốt nước bọt, đỡ lấy cự căn nóng phỏng tay, qυყ đầυ để ở huyệt khẩu, rồi mới chậm rãi hạ eo.
“Ưm!”
Cậu chỉ nuốt vào qυყ đầυ, bên trong liền trướng không thôi, huyệt khẩu như bị căng nứt, gắt gao ôm qυყ đầυ.
“Thật lớn….

tỷ phu quá lớn….”
Rõ ràng đã bị tiến vào rất nhiều lần, nhưng nơi đó chặt chữ như huyệt xử nữ.
Nhậm Quân Hạo tùy ý vuốt ve mông cậu, không động, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.

Chỉ là, chỉ có hắn biết mình nhẫn có bao nhiêu vất vả, thịt non tràn ngập lực hút, như cái miệng nhỏ vươn mềm lưỡi, bốn phương tám hướng bao bọc qυყ đầυ, lại hút lại liếʍ..