Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)

Chương 21




“Anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh ngay lập tức, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh.” Hàn Tử Dạ không trả lời câu hỏi của hắn mà dứt khoát nói luôn, mặc dù giọng bình tĩnh như trước nghe không ra hỉ nộ ái ố, nhưng trên mặt lại khó nén nổi sự oán hận và chán ghét sâu sắc.

Ác ma này thật không biết xấu hổ, đã không cần chị gái nữa mà còn mặt mũi đòi làm anh rể của mình, còn hỏi mình có muốn hắn hay không. Dĩ nhiên mình muốn hắn, mình muốn hắn chết. Hắn không biết điệu cười vô lại của hắn chói tai thế nào đâu, khiến lúc mình quyết định giết hắn phải bồi thêm cho hắn mấy dao.

“Chuyện quan trọng gì?” Tề Hâm Lỗi tò mò hỏi, thật ra thì trong lòng hắn nắm chắc, Hàn Tử Dạ dùng di động Hàn Tử Thần gọi tới nhất định đã biết chuyện hắn và Hàn Tử Thần chia tay, muốn nói với hắn về chuyện Hàn Tử Thần.

“Gặp anh sẽ biết.” Gặp mặt thì cái chết của anh đã tới, ác ma!

“Được, vừa lúc bây giờ tôi có thời gian, tôi lái xe tới nhà em tìm em.” Tề Hâm Lỗi sảng khoái đáp ứng.

Hàn Tử Dạ đạt được mục đích nên không muốn nói nhảm với hắn lập tức cúp máy, khóe miệng nhếch lên thoáng hiện nụ cười lạnh vô cùng kinh khủng nguy hiểm đẫm máu. Đã thành công hẹn được với ác ma, bây giờ chỉ cần chờ hắn xuất hiện, thành công giết chết hắn là được.

Đột nhiên Hàn Tử Dạ có cảm giác nhẹ nhõm không nói nên lời, ngoại trừ rất nhanh có thể giết chết ác ma đáng hận giúp chị báo thù, rửa sạch chuyện bị cường bạo dâm ô khuất nhục cho mình, còn vì mình đây rất bẩn thỉu ba không thương mẹ không yêu, sinh mạng thảm thương vô cùng đau khổ sắp đến hồi kết thúc.

Thật ra thì cậu luôn sống trong đau đớn, rất khổ cực cho nên không sớm tự giải thoát ngoại trừ ánh sáng là chị cũng bởi cậu cảm thấy tạo thành người song tính không phải là lỗi của cậu mà là lỗi của ba mẹ. Cậu không thể vì lỗi người khác mà tự sát, quá ngu xuẩn quá đáng buồn. Nhưng cậu sống càng ngày càng đau khổ, càng ngày càng mệt mỏi nhất là sau khi bị ác ma cường bạo dâm ô, cậu cảm thấy cơ thể song tính của mình càng dơ bẩn càng ghê tởm muốn nôn hơn, rất muốn nhanh chóng biến mất trên cõi đời này.

Cuối cùng cậu lập tức có thể chết, lập tức có thể thoát khỏi cơ thể cực kỳ đáng ghét mang đến cho cậu tất cả đau khổ bất hạnh này, đây là chuyện tốt đẹp hạnh phúc cỡ nào! Nhưng…. Sau này cậu sẽ không còn được gặp người chị mà cậu thích nhất, cậu vẫn không nỡ bỏ chị gái!

Cậu rất muốn đi gặp mặt chị một lần cuối cùng nhưng cậu lại sợ thấy chị sẽ không bỏ được chị ….

Cuối cùng Hàn Tử Dạ quyết định không đi gặp chị, cứ như vậy rời đi chạy vào chỗ chết, chạy về phía hạnh phúc!

Hàn Tử Dạ mặc chiếc áo khoác cũ rách đã giặt đến bạc màu, giấu dao gọt trái cây trong túi áo khoác, rời khỏi phòng không hề quay đầu lại. Sau khi cậu để điện thoại của chị trong phòng khách liền rời khỏi biệt thự, trên mặt không hề có chút sợ hãi, chỉ có nụ cười nhẹ nhõm….

☆ ☆ ☆

Hàn Tử Dạ đợi trước cửa nhà một lát, chiếc xe Aston màu đen không chói mắt khoe khoang phong cách tột cùng, nhưng mãi luôn khiến cậu vạn phần xem thường liền xuất hiện, sau khi vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp thì dừng trước mặt cậu.

Sau khi Hàn Tử Dạ lên xe không đợi Tề Hâm Lỗi mở miệng nói nửa chữ đã bảo hắn nhanh chóng lái xe đi ra khỏi khu biệt thự tìm chỗ yên tĩnh không có ai.

Tề Hâm Lỗi gật đầu đồng ý rồi đóng cửa xe nhanh chóng rời xa cửa nhà họ Hàn, sau khi mắt màu trà nhạt nhìn thấy Hàn Tử Dạ vẫn không rời khỏi người Hàn Tử Dạ, ánh mắt đặc biệt nóng bỏng mà lại lộ liễu.

“Có chuyện gì quan trọng mà lại phải hẹn gặp mặt anh rể một mình? Là không quên được buổi chiều trong phòng nghỉ của hiệu trưởng bị anh rể cưỡng hiếp đâm cho khoái cảm trào dâng, tiểu hoa huyệt không nhịn được buông thả, vội vàng muốn được đại điểu suất khí của anh rể cưỡng hiếp đâm vào nữa sao? Tiểu lẳng lơ!” Tề Hâm Lỗi bỉ ổi hạ lưu cười dâm nói, ba chữ cuối cùng còn cố ý tăng âm lượng.

Hàn Tử Dạ lập tức nhíu chặt chân mày, rất muốn lấy dao gọt trái cây cắt đầu lưỡi Tề Hâm Lỗi nhưng lý trí nói cho cậu biết không thể làm như vậy. Bọn họ vẫn còn ở trong khu biệt thự, bên ngoài xe khắp nơi đều là người, ngộ nhỡ ác may dừng xe kêu cứu thì nguy quá, như vậy cậu rất khó thành công giết chết ác ma.

Mặc dù cậu rất khó tưởng tượng ác ma người luôn ngông cuồng phách lối cực kỳ, cái gì cũng không sợ lại có bộ dạng thảm hại kêu cứu người đi đường, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Thấy sắc mặt Hàn Tử Dạ vô cùng khó coi nhưng không nổi giận chửi mình mà chỉ im lặng không lên tiếng, Tề Hâm Lỗi nghi ngờ nhíu mày, còn cười dâm đãng nói: “Tiểu lẳng lơ sao không nói chuyện? Chẳng lẽ em xấu hổ, e thẹn? Da mặt mỏng quá. Em đừng thẹn, chớ ngại ngùng thoải mái thừa nhận đi, chỉ cần em thừa nhận anh rể lập tức dùng đại điểu suất khí thỏa mãn em, cưỡng hiếp đâm em muốn sảng khoái bao nhiêu thì có sảng khoái bấy nhiêu.”

Hàn Tử Dạ nghe hắn nói lời xấu xa dâm tục, giận đến toàn thân phát run, thật vất vả mới khống chế được lửa giận hừng hực trong lòng xuống, không nổi giận mà tiếp tục giữ im lặng.

“Mẹ kiếp! Tiểu lẳng lơ, đây là em đang có ý gì? Em gọi điện thoại cho anh rể bảo ra gặp mặt nói có chuyện rất quan trọng cần nói với anh rể, nhưng bây giờ lại không nói lời nào, có phải em đùa giỡn anh rể không?” Tề Hâm Lỗi cũng không chịu được nữa, không vui mắng.