Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 5




Cậu vì thiếu hơi mà cảm giác có phải mình sắp bị ép chết luôn không, nhưng người kia như cảm nhận được mà buông tha cho đôi môi mê người của cậu." Nhóc con, em không biết hô hấp sao". Tiếng nói trầm thấp nay lại khàn khàn thật khiến người nghe cũng muốn đau cả trứng vang lên. Được tự do cậu gấp gáp hít thở, chưa bao giờ cậu thấy hít thở lại thần thánh đến vậy, chợt nghe người đàn ông cất tiếng cậu như tỉnh táo mà nhìn hắn.

" Anh rể, anh buông em ra". Cái người cùng đính hôn với chị sao lại ở trong này, sao lại hôn cậu, rất nhiều câu hỏi trong đầu nhưng trước tiên phải thoát khỏi vòng tay này trước đã. Bởi cậu có dự cảm không lành nếu cứ để đối phương ôm ấp như thế này.

" Hửm, vật nhỏ em vừa nói gì". Âm của anh lại càng thấp thêm một chút lại cố ý thêm lực ở cánh tay mặc cho cậu giãy dụa.

" Anh rể, anh như vậy là không đúng anh buông em ra". Cậu vừa gấp vừa lo sợ muốn tránh thoát vòng tay của hắn nhưng vô dụng.

" Anh như thế nào là không đúng, nói anh nghe" vừa nói anh vừa nhấc tay giữ cằm cậu ngón tay cái miết nhẹ lên đôi môi vừa bị chà đạp mà sắc tình đỏ lộng. " Thật đẹp, thật muốn thao em". Cậu như trời giáng mà cứng người, " Anh.... Anh điên rồi sao, anh là anh rể em". Cậu sợ hãi giọng nói rung rẫy, cậu muốn bỏ chạy ai cũng được làm ơn có ai đó đến đây đi.

" Là anh rể thì đã sao". Ánh mắt nhuốm đầy dục vọng nhìn cậu làm cậu cảm cấy như có vạn con rắn đang bò xung quanh mình cậu cố lấy lại bình tĩnh mà nói. " Anh không thấy có lỗi với chị em sao". Cậu lúc này đeo đám một lá chắn cuối cùng mong nó có thể mang đến cho cậu cơ hội chạy đi.

Hắn không trả lời câu hỏi của cậu mà nói " thao em trai nhỏ của vị hôn thê không phải càng sướng hơn sao". " Với lại còn chưa có cưới chị em đâu không cần gọi anh rể". Vừa nói anh vừa ấn bộ phận nào đó lên bụng cậu cho cậu cảm nhận được anh đang cứng như thế nào." Huống hồ nơi này nhìn em đã cứng em nói tôi làm sao có thể bỏ qua cho em".

Cảm nhận vật kia áp lên người khiến cậu vừa tức vừa ngượng, có ai như hắn sao dây dưa với em trai người khác mà còn nói thản nhiên đến vậy. Cái tay đang miết trên môi cậu càng lúc càng dùng lực cậu dùng sức quay đầu lên tiếng" tôi không có hứng thú với anh, phiền anh buông tôi ra"

" Không hứng thú với tôi có nghĩa là hứng thú với thằng khác sao, em dám". Bắt lấy cằm cậu cố định mạnh mẽ khiến cặp mày đẹp nhăn lại một đường. Anh như đau lòng mà buông lực xoa nhẹ chỗ vừa bị anh đã làm đỏ lên." Xin lỗi, tôi không khống chế lực tốt" anh bồi thường mà cuối xuống liếm nhẹ lên cằm cậu.

Đang định tiến tới nhấm nháp đôi môi vật nhỏ lần nữa thì nghe bên ngoài có người gọi cậu." Tiểu An, cậu có trong đó không", bởi vì thấy cậu đi một lúc rồi mà chưa trở lại nên bạn cậu chạy vào kiếm.

Cậu như vớ được cọng rơm mà mừng rỡ " mình ở trong đây".

" Anh rể phiền anh buông tay". Nhìn cậu cao hứng vì sắp thoát khỏi anh khiến anh thấy không vui nhưng không sao thời gian còn dài anh cũng không gấp nên thoáng buông tay. Cậu như chim xổ lồng tránh thoát chạy ù ra ngoài, nhìn thấy bạn hiền cậu có xúc động muốn khóc, chưa bao giờ thấy bạn cậu đáng yêu như hôm nay.

Cũng đã trễ thế là cả đám quyết định ra về, bước chân ra khỏi quán bar cậu mới dám thả lỏng người, mém chút là tiêu rồi, trời cao còn có mắt thương người ngoan ngoãn như cậu đây mà.

Còn người đàn ông kia thì bất đắt dĩ phải tự xử rồi, tay vừa lên xuống vừa nghĩ về mông cong khi nãy thêm với chiếc eo mềm dẻo kia mà nằm dưới thân anh vừa uốn éo vừa lắc mông, đôi môi hé mở phát ra tiếng rên rỉ, càng tưởng tượng tay anh vận động tới tuần suất nhanh, tiếng hít thở dồn dập khác xa với ngày thường "An An" hô một tiếng mà thẳng lưng bắn ra chất dịch đặc sệt, híp đôi mắt lại tận hưởng dư vị còn sót lại ' lần sau không may mắn vậy đâu vật nhỏ'.

(* Bạn thỏ nhỏ nhà chúng ta sắp bị sói già nhấm nháp rồi*)