Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 2: Lần đầu gặp mặt




" Bảo bối, xong chưa con". Người phụ nữ đứng bên ngoài phòng gọi cậu con trai nhỏ đang thay lễ phục bên trong.

" Con ra ngay ạ". Cậu vớ một chiếc nơ trên bàn chạy ra khỏi phòng, nhìn người phụ nữ mặc chiếc đầm dạ hội màu vàng sẫm tôn hết cỡ làn da trắng như phát sáng, khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng nên dù ngoài 50 vẫn mịn như quý cô 30 tuổi vậy, không khó để nhìn ra cậu được thừa hưởng sắc đẹp từ người phụ nữ này.

" Ai da, bảo bối của mẹ thật xinh đẹp".

" Nào có ai khen con trai xinh đẹp bao giờ chứ mẹ". Mặc dù hơi ngại nhưng vì được người lớn khen cậu rất thích.

" Mẹ ơi, cài nơ cho con với". Cậu nũng nịu làm người phụ nữ hận không thể nâng trong tay mà yêu thương như lúc còn bé.

Cài nơ cho con trai yêu, cả hai cùng xuống lầu để đến nơi tổ chức buổi lễ. Dưới nhà đều có mặt đầy đủ người thân của cậu và cả họ hàng xa cũng đến để chung vui với gia đình.

Nhân vật chính hôm nay là chị cậu, chị cậu gọi là Lưu Ngọc, hôm nay cô mặc chiếc đầm thiết kế màu trắng tôn lên đường cong gợi cảm của thiếu nữ đôi mươi, chiếc đầm sẻ qua đầu gối khoe trọn đôi chân dài của cô. Cô là tổ hợp giữa nét khả ái của mẹ và cặp mắt sắc bén như ba, đuôi tóc được thắt khéo léo khoe cái cổ thon và đôi môi được son màu đỏ gợi cảm.

Trên con đường đến nhà hàng nơi tổ chức buổi lễ cậu rất phấn khích nha, nghe từ miệng Đại Đại làm cậu tò mò người cậu sắp kêu là anh rể sẽ như thế nào, có thể bắt được tâm của bà chị nhà cậu thì chắc là một người có sức chịu đựng rất giỏi, vì ngoại trừ cậu thì chị cậu đối xử với người ngoài rất hà khắc và còn khó tính nữa.

Cậu và anh trai đến sau, từ nhỏ mặc dù chị lúc nào cũng chê bai nhưng thật chất rất thương cậu, cậu bị trầy một chút là chị đã khóc nấc lên. Chị bảo vệ cậu như gà mẹ bảo vệ con vậy. Chị có lần từng nói " không cần tự ti vì em khác biệt ai dám bắt nạt em chị sẽ đánh họ đến cha mẹ nhìn không ra ". Người lớn trong nhà thấy các con nhỏ yêu thương nhau như vậy cũng rất vui mừng. Thấm thoát chị cậu cũng sắp đến lúc theo chồng rồi, thời gian trôi nhanh quá.

Buổi lễ được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng, từ cổng vào người người nối đuôi nhau vào đưa danh thiếp vì nghe bảo anh rể tương lai là người có địa vị nên ai có thiệp mời hoặc có tên trong danh sách mới được vào. Cậu bị choáng ngợp ngay khi bước xuống, gia đình cậu cũng làm trong lĩnh vực kinh doanh cũng có tiếng nhưng mức độ cũng không hoành tráng như thế này. 'Người anh rể này thật không tầm thường' cậu cảm thán.

" Xin hãy báo tên" người quản lý cầm bút và chờ nghe tên để đánh dấu.

" Chúng tôi là người nhà họ Lục".

Tên quản lý nhìn hai người trong mấy giây.

" Mời hai cậu đi vào lối này". Hai người đi theo người dẫn đường, cậu nhìn thấy mọi người liền chạy về hướng họ.

" Cha mẹ". Mặc dù đang ồn ào nhưng tiếng gọi quen thuộc vẫn lọt vào tai họ, đồng loạt một hàng ánh mắt rơi lên thân ảnh đang lao về phía người đang đứng giơ tay đón cậu.

" Sao lại chạy như vậy lỡ vấp ngã thì làm sao". Mặc dù đón được con trai bé bỏng nhưng cũng không quên trách vài câu, nhìn bảo bối nhỏ lao đến ông nghĩ lại mà sợ cậu ngã.

" Không có nha, con đâu phải con nít chứ". Cậu phụng phịu với cha xong mới giương mắt đánh giá người xung quanh.

' thật xinh đẹp', ' là búp bê sao', sau vài giây ngỡ ngàng sao đó là một loạt tiếng thì thầm vang lên, nhìn cậu mở đôi mắt to tròn nhìn xung quanh thật làm người ngứa ngáy ruột gan.

Tầm nhìn của cậu lại bị cố định bởi một anh mắt thâm trầm mà lạnh lẽo trước mặt, người này đứng cạnh chị gái cậu là anh rể sao, ánh mắt của hắn cậu thấy không thoải mái theo bản năng xoay qua hướng khác. Trực giác mách bảo cậu không nên tiếp xúc với người này, cậu dự định kéo anh trai qua bàn đồ ăn bên kia thì bất ngờ người nãy giờ luôn không lên tiếng lại mở lời.

" Đây là...?". Giọng nói trầm thấp từ tính đánh sâu vào não bộ cậu khiến cậu rùng mình muốn chạy khỏi nơi này nhưng mà vì phép tắt nên cậu nhịn đi ý nghĩ.

" Đây là em út của em tên là Lục An ". Nhắc tới em trai nhỏ trên mặt cô xuất hiện nụ cười hiền hoà.

" Vậy sao" Anh vừa nói vừa nhìn cậu nhóc đang rụt vai kia, đôi mắt càng thâm trầm hơn ' thật đẹp' anh nghĩ.

" Em ấy ở Anh mới về nên anh chưa gặp lần nào phải không, bảo bối nhỏ mà em hay nhắc với anh đó". Đôi khi đi ăn cùng anh cô hay nhắc đến em út trong nhà vì anh ít nói hầu như cô nói gì thì nghe cái đó ít khi anh trò chuyện cùng cô.

"À, ra là bảo bối nhỏ nhà em sao". Anh vừa nói vừa đưa tay ra

" Chào em, lần đầu gặp anh tên Thẫm Duẫn". Nhìn cái tay trước mặt cậu nhỏ sợ hãi theo bản năng, thấy bảo bối nhỏ nhìn chằm chằm tay người ta mà không có hành động tiếp theo nên anh trai khẽ chạm nhẹ vào tay cậu.

" Chào anh rể ạ". Cậu hoàn hồn và bắt lấy tay và ngước lên nhìn hắn.