Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 15




Động tác của cậu mặc dù nhẹ nhưng vẫn làm anh chú ý, ánh mắt anh nóng bỏng lợi hại nhìn phản ứng của cậu làm anh không khỏi hưng phấn.

"Vật nhỏ, khó chịu sao" anh tiến tới cái tai xinh xắn của cậu l.iếm m.út muốn cho cậu tiến vào trạng thái nhanh hơn, vì nhiễm d.ục vọng mà giọng anh trầm khàn lợi hại.

Không thể không nói tiếng nói kia vừa dứt cậu cảm thấy nơi nào đó trong người mình phựt một tiếng không còn đủ tỉnh táo để ngăn sự lộn xộn này.

Đùa giỡn cái tai vài cái liền nghe hơi thở vật nhỏ xao động, nhận ra đây là nơi mẫn cảm của cậu anh trực tiếp tấn công mãnh liệt vào nơi ấy.

"Ngô... Không cần.." Cậu vô lực phản kháng, nơi cái tai bị kích thích khiến nội tâm cậu co rút một trận, thân mình run rẩy ngày càng nhiều chợt cả cơ thể cậu cứng đờ cùng lúc một lượng lớn d.âm dịch được tiết ra ướt đẫm cả quần l.ót và thấm cả ra bên ngoài, hương vị riêng của nơi ấy như bao trùm trong lều của cậu.

Vật nhỏ sau một hồi run rẩy chợt đơ người ra và sao đó là một cỗ hương vị riêng quanh quẩn chóp mũi anh, anh kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt sao cơn cao trào của vật nhỏ. Anh không nghĩ vật nhỏ sẽ mẫn cảm đến thế, chỉ mới kích thích điểm nhạy cảm của vật nhỏ một chút mà đã cao trào rồi.

Anh không khỏi cười một chút áp sát vào tai cậu nói. "Thoải mái sao".

Đang trong cơn mê mang do cơ thể mang lại nghe được người kia hỏi cậu định chất vấn nhưng thật vô dụng người cậu bây giờ như có ngàn cọng lông vuốt ve vậy, còn chưa thoát khỏi cảm giác kia thì nhận thấy quần cậu bị kéo xuống, khí lạnh bỗng chốc làm cậu rùng mình một chút, lý trí cũng vì lạnh mà tỉnh táo lại.

Nhưng còn chưa chờ cậu lên tiếng thì chân cậu đã bị đôi bàn tay mang theo sức mạnh tách ra, cậu hoảng hốt muốn khép chân lại nhưng không thành.

"Không cần nhìn". Cảm nhận được tầm mắt của người kia đặt lên nơi khác người của cậu làm cậu xấu hổ đến bật khóc.

17 năm qua số lần cậu chạm vào cũng chỉ giới hạn trong việc tắm rửa chứ đừng nói cậu nhìn vào nơi đó của mình, vậy mà nay cậu bị người kia tạo thành tư thế hổ thẹn mà phơi bày ra nơi ngượng ngùng kia.

Cảm nhận được sự sợ hãi cùng khán cự của cậu khi bị anh nhìn chằm chằm, anh mới phục hồi tinh thần lại "Vật nhỏ, em thật đẹp" nhẹ giọng khen ngợi vật nhỏ xong anh lại cuối thấp người xuống một chút để nhìn cho kỹ nơi ư.ớt át làm anh khao khát kia.

Đúng như anh nghĩ đoá hoa nhỏ kia thật non mềm, có màu hồng nhạt nhìn vào là biết chưa từng bị người mạo phạm qua, hai bên hoa m.ôi phấn n.ộn vì cơn cao trào của cậu mà phá lệ ư.ớt át, â.m đ.ế vì chạm phải khí lạnh mà từ từ dựng đứng lên, còn có một ít cỏ thơm và hai cánh hoa kiều nộn đang bao vây lấy nhụy hoa xinh đẹp.

Vì chân bị tách ra mà nhụy hoa chưa được người hái kia nữa mở nữa khép, có thể vì cơ cấu cậu khác người nên nhụy hoa kia nếu không phải nhờ có dòng nước chảy ra sẽ không biết lối đi ư.ớt á.t đang ở đâu. Anh vừa hưng phấn vừa lo lắng nghĩ 'nơi đó nhỏ như vậy tiếp nhận được anh sao' anh thầm than trong lòng một chút.

Nhụy hoa dưới cái nhìn chăm chút của anh mà tiết ra c.hất l.ỏng càng nhiều, thậm chí cảm nhận hơi thở người kia dần dần tiến gần tới h.ạ thể khiến tâm trí cậu càng lúc càng trống rỗng, h.ạ thân xuất hiện cảm giác n.gứa ngáy trống vắng muốn được an ủi lợi hại.

"Ngô,... Tôi khó chịu quá.." Cậu sắp bị cảm giác của bản thân tra tấn đến hỏng nhịn không được mà nức nở lên tiếng.

"Hửm, khó chịu ở đây sao" Anh vừa nói vừa di chuyển sát lại gần h.oa h.uyệt của cậu, còn cố tình phà cỗ hơi thở nóng bỏng vào nơi ư.ớt á

t khiến tâm người nhộn nhạo kia.

"Ưm.. không cần... Hức.."