Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 13




Sáng vừa tỉnh giấc xung quanh toàn nghe tiếng chim líu lo, cậu chui ra khỏi lều thấy bạn mình còn chưa dậy nên cậu vệ sinh cá nhân xong liền thư thái đi men theo con suối thử xem vận may của mình một chút.

Đi được khoảng 15 phút mắt cậu sáng rực nhìn một cái cây say trái, đến gần thì mới biết đó là cây táo rừng ăn rất giòn và hơi chua. Cậu lấy áo làm túi hái bỏ vào, cảm thấy đủ thì dừng lại hái thêm vài thứ khác mọc trên đường rồi men theo con suối trở về.

Tới nơi thì mọi người đã dậy họ đang bắt lửa nấu canh ăn sáng, thấy cậu trở về còn xách theo trái cây khiến cả bọn nhao nhao lên dành lấy.

Ăn sáng xong, họ hội ý nhau tiếp theo nên làm gì, sau khi đưa ra vài ý kiến họ thống nhất sẽ tiến sâu vào rừng xem có bắt được động vật nào không.

Mon men theo con đường, càng vô sâu càng khó đi vã lại từ con đường mòn cũng bắt đầu xuất hiện nhiều cỏ và lá. Chứng tỏ trong đây ít có người tiến vào, họ để lại ý hiệu xong lần tìm sâu thêm một chút nhưng vẫn không thu hoạch được gì ngoài trái cây cùng một ít nấm.

Trời cũng ngã về trưa nên cả bọn quyết định trở về, từ đi cắm trại câu chuyện tám của họ lại bay về thời chiến quốc, bốn người hăng say trò chuyện mệt thì ngồi nghỉ ngơi, cũng may nhờ có mấy món ăn vặt của Chu Lôi nên tiết mục vẫn không có hồi kết.

Về tới trại cũng đã chiều bọn họ vừa mệt vừa đói lại lao vào nấu món đơn giản nhất có thể làm đó là luộc trứng mà nấu mỳ ăn.

Đánh chén no nê bốn người lại kéo bầy đi tắm bên con suối nhỏ, dòng nước trong vắt lại vì về chiều làm làn nước mát lạnh thế là lại thêm một đợt quậy bùng nổ của các bạn nhỏ diễn ra.

Chơi mệt cả bọn lên bờ, trời cũng đã chuyển tối 4 người ngồi bên đóng lửa sưởi ấm, "Hay chúng ta kể chuyện ma đi, không khí bây giờ rất thích hợp nghe chuyện kinh dị" Trạch Minh lên tiếng, lần này tới lượt Chu Lôi là người đồng ý đầu tiên. "Ý kiến này được đấy, nơi đây vừa âm u ánh lửa lập loè rất kích thích nha".

Không có gì làm thế là cả bọn xúm lại với nhau cùng nghe truyện ma, tất nhiên người kể là Chu Lôi, Chu Lôi vừa kể vừa diễn tả rất sóng động làm cả bọn suýt la làng mấy lần.

Nghe truyện ma không khác nào tra tấn cậu, trong tưởng tượng như có ai đó đằng sau với hơi thở lạnh lẽo toả ra tiến tới gần cậu, nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho cậu mất ngủ đêm nay rồi.

Sau một phen hú vía vì đồng bọn, đem tinh thần căng thẳng cực độ mà về lều của mình. Cũng may cậu thuộc dạng dính gối liền ngủ, nằm xuống không được bao lâu cậu liền say giấc nồng.

Nữa đêm cậu cảm thấy hơi khó thở cảm giác như bị bóng đè nhưng khác ở chỗ nơi cổ cậu như được cái gì đó mềm mại ướt át liếm qua.

Cậu trong vô thức khó chịu giơ tay đẩy thứ đang trên người xuống, nhưng đẩy vài cái vẫn không thấy cái kia biến mất mà thay vào đó bàn tay cậu như được ai đó giữ lại...

'không lẽ là có ma' một sự sợ hãi len lỏi làm tinh thần cậu tỉnh táo trong chốc lát, để xác định xem có phải là có ma thật hay không, cậu run rẩy mở đôi mắt ra nhìn.

Trong lều lúc này rất tối cậu chỉ loáng thoáng thấy cái đầu chôn ở cổ cậu làm loạn. Cùng với một hơi thở như gần như xa truyền vào tai cậu.

(* Xin chào mình lại tiếp tục lên chương đây, mong mọi người thông cảm vì sự chậm trễ này nha.

Mình còn đang trong quá trình tiếp cận thấy hay thì cho mình một nút like nhé*)