Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 10




Tạm biệt đám bạn xong, cậu mở vửa bước vào nhà thì gặp chị đang ngồi ở sô pha.

Cô còn đang bận chuẩn bị một phần tài liệu, thì nghe tiếng cửa mở nên ngước lên nhìn, " về rồi hả, đi chơi có vui không". Nhìn em trai nhỏ nay đã cao lớn, khuôn mặt trẻ con nay sớm thay thế bằng đường nét hoàn hảo, cô cảm thấy hãnh diện khi có một đứa em trai đẹp rạng ngời như vậy.

Cậu còn đang định chuồn êm lên lầu thì chị lại phát hiện, thật tâm bây giờ cậu không dám gặp mặt chị lắm đâu một phần vì cậu sợ hãi phần còn lại là cậu thấy có lỗi, đáng ra hôm qua cậu không đi nhờ xe thì bây giờ cậu không cần phải rối rắm như vậy.

" Dạ chơi vui lắm ạ, chị hôm nay không đi làm hả". Chị cậu đang làm quản lý trong công ty của ba thường thì chị cậu giờ này không ở nhà hôm nay ngoại lệ nên cậu có hơi bỡ ngỡ chút, vì cậu lựa giờ trong nhà ra ngoài hết mới hối đám bạn trở về.

" Ừm nay chị có hẹn nên chị về sớm, sẵn còn dang dở một ít việc chị tranh thủ làm luôn". Chị cậu là điển hình của người phụ nữ sống vì công việc, chị bảo chị thấy vui khi được hoạt động bộ não.

"Lại đây ngồi, đứng không mỏi chân sao". Thấy em út còn đứng ra đấy chị lên tiếng.

"Dạ thôi, em lên nghỉ đây, chị làm việc tiếp đi". Ngay khi cậu quay đi chị cậu như nhớ tới gì đó mà gọi cậu lại.

" Tiểu An này, lát chị đi ăn cùng Thẫm Duẫn em có muốn đi cùng không". Cậu nghe nhắc đến tên kia phản xạ có điều kiện mà trả lời. "Không cần đâu ạ" nghe giọng cậu có hơi lạ nhưng cô chỉ nghĩ chắc do cậu mới đi chơi về còn đang mệt nên bảo cậu lên phòng nghỉ ngơi.

Cậu như được đặt xá mà chạy vội lên lầu, ở gần chị cậu tâm trạng cứ như trong chảo dầu làm cậu sắp bị tra tấn đến hỏng.

Lên phòng việc đầu tiên cậu làm là tắm cho tinh thần thả lỏng, bật nước xong cậu ngâm mình đuổi những suy nghĩ không đâu ra khỏi đầu.

Ngâm tầm 15 phút cậu đứng dậy lau người khoát hờ chiếc áo tắm rồi ra khỏi phòng. Vì mới ngâm nước xong nên làn da hồng hào, khuôn mặt hơi ửng đỏ kết hợp với chiếc áo tắm cài như không cài càng tăng vẻ đẹp mị hoặc câu dẫn lòng người.

Cậu vừa đi vừa lau bừa mái tóc tới bên giá vẽ, bắt đầu công cuộc hoàn thành bức tranh còn đang dang dở của cậu.

Cậu rất thích vẽ một khi tinh thần cậu được thả lỏng đến tối đa thì những cảm xúc như thăng hoa, cậu đắm chìm trong nét vẽ và quên đi cả thời gian.

Tới bữa cơm tối anh trai có lên gọi cậu xuống ăn cơm nhưng không thấy cậu lên tiếng, anh mở cửa ngó vào thì thấy cậu đang tập trung vẽ mới khép nhẹ cửa lại rồi xuống bảo mọi người ăn trước không cần chờ cậu.

Khi cậu đang vẽ thì gia đình thống nhất sẽ không làm phiền vì một khi bị cắt ngang cậu sẽ khó tìm lại cảm xúc, bà cậu từng có lần vì cậu mê vẽ quên ăn đến nỗi bị đau dạ dày mà đau lòng nhịn không được trách móc vài câu, biết bà vì lo lắng cho cậu nên cậu hứa sẽ cố gắng ăn uống đầy đủ, cũng tất nhiên là có đôi khi cậu thất hứa giống hôm nay vậy, mặc dù có lo lắng nhưng dù sao mọi người cũng hiểu nếu cảm xúc đến rồi thì không thể bỏ lỡ được.

Trong quá trình cậu vẽ mẹ cậu có đem cốc sữa cùng với món ăn nhẹ để khi cậu xong việc không vì mệt mà bỏ bữa. Nhìn thấy tác phẩm đang dần hoàn thành của con trai nhỏ bà mỉm cười hài lòng.

Nhớ tới lúc sinh cậu ra các bác sỹ y tá ai nấy đều hoảng hốt, khi được bác sỹ cho hay con mình là người song tính bà sợ hãi một phen, không ai muốn con mình sinh ra lại bất nam bất nữ như vậy. Bà đã khóc rất nhiều nghĩ mình kiếp trước chắc làm sai rất nhiều nên bây giờ con bà phải chịu như vậy, cũng may chồng bà không những không ghét bỏ mà còn động viên bà.

Thời điểm bé con đỏ hỏn được các y tá bồng đến bà còn đang chưa chấp nhận được sự thật này, có chút không muốn bồng lấy đứa con mình sinh ra, nhưng mà giây phút chạm phải ánh mắt con tình thương của người mẹ trỗi dậy, bà run rẩy đón lấy bé con mà ôm vào lòng, nhìn con nhỏ hơn so với lúc anh chị mới sinh ra bà đau lòng hôn nhẹ lên mắt con, con nhỏ như cảm nhận được hơi mẹ nên mở to đôi mắt đen nhánh lên nhìn bà, từ lúc ấy bà hứa với lòng sẽ che chở và cho con những điều tốt đẹp nhất.

(*Phần này sói già bị nhốt sẽ không được lên sóng đâu ạ, sói xuất hiện nhiều quá hù bé thỏ sợ chạy mất tác giả sẽ khóc trôi nhà mất*)